Ai lãng phí cơ chứ, cô vẫn luôn có ý định ăn không hết thì sẽ gói mang về.
Nguyễn Tinh Vãn không nói gì nữa, nhìn về phía khác.
Trên phố, đèn sáng rực rỡ, màn đêm thật đẹp.
Những người đến đây, phần lớn là các cặp đôi, bạn bè, gia đình, quan hệ đều rất thân thiết, hòa thuận. Giống như họ, rõ ràng đã ly hôn nhưng vẫn phải cùng nhau ăn cơm, có lẽ khó tìm được ai khác.
Khi cô đang có chút mơ màng, Chu Từ Thâm đã ăn xong:
“Đi thôi.”
“ Ò.”
Khi Nguyễn Tinh Vãn vừa chuẩn bị đi ra cửa thì phát hiện Chu Từ Thâm đi về phía con phố sầm uất hơn.
“? “
Chu Từ Thâm đi vài bước, phát hiện Nguyễn Tinh Vãn không theo kịp, quay đầu nhìn cô, mặt không biểu cảm nói:
“Ở đây đông người, tôi sẽ không bế em, đừng nghĩ đến những điều viển vông đó.”
Nguyễn Tinh Vãn cười khô khan hai tiếng, không tìm được lời nào để phản bác anh, nhanh chóng bước qua anh đi về phía trước.
Chu Từ Thâm vẫn như trước, không nhanh không chậm đi bên cạnh cô.
Nguyễn Tinh Vãn lén lén liếc nhìn anh, người đàn ông này bị điên rồi chăng? Anh rốt cuộc muốn làm gì?
Chưa kịp nghĩ rõ ràng, ánh mắt cô đã bị những món đồ chơi bông trên gian hàng bên đường thu hút.
Cô chọn mấy món mình thích, chuẩn bị lấy điện thoại thanh toán thì đã nghe tiếng thanh toán thành công từ phía chủ quầy.
Nguyễn Tinh Vãn không tin nổi quay đầu lại, Chu Từ Thâm thu hồi điện thoại, trên gương mặt lạnh lùng không mặn không nhạt:
“Nhìn tôi làm gì.”
“.....................................”
Cô không chỉ muốn nhìn anh! Mà cô còn thực sự muốn cạy đầu anh ra xem hôm nay não của anh bị làm sao vậy!
Lúc này, điện thoại của Chu Từ Thâm vang lên, anh quay người tìm một chỗ yên tĩnh để nghe điện thoại.
Chủ quầy đưa những món đồ chơi đã đóng gói cho Nguyễn Tinh Vãn, mỉm cười:
“Cô gái, đó là chồng cô phải không? Hai người nam thanh nữ tú, thật xứng đôi.”
Nguyễn Tinh Vãn vừa định nói không phải, chủ quầy đã tiếp tục:
“Đúng rồi cô gái, hai người đến đây để treo bảng nguyệt lão hay thả đèn vậy?”
Nguyễn Tinh Vãn không nghe rõ: “Cái gì ạ?”
“Ở chỗ chúng tôi nổi tiếng nhất là miếu nguyệt lão đó, nhiều cặp đôi đến để treo bảng nguyệt lão lắm, để tôi nói cho cô nghe, nguyệt lão ở đây linh lắm, cô và chồng viết tên lên bảng, nguyệt lão sẽ..............”
Chủ quầy đang nói dở thì Chu Từ Thâm nghe điện thoại xong đi tới.
Nguyễn Tinh Vãn vội cười gượng ngắt lời chủ quầy:
“Biết..............biết rồi, cảm ơn, chúng tôi đi trước đây.”
May mà Chu Từ Thâm không nghe thấy những lời vừa rồi, nếu không anh ta lại sẽ châm chọc cô không thực tế.
Nguyễn Tinh Vãn gần như trốn khỏi quầy hàng.
Chu Từ Thâm bước tới trước mặt cô, nhíu mày nói:
“Đi nhanh vậy làm gì.”
“Tôi............. tự nhiên buồn ngủ, hay là tôi về trước, Chu tổng cứ từ từ dạo chơi?”
“Ăn no rồi liền muốn ngủ, em là lợn à.”
Nguyễn Tinh Vãn: “.............”
Chu Từ Thâm giọng nhạt nhẽo:
“ Ít trò đi, tôi đã nói là sẽ không bế em.”
Nguyễn Tinh Vãn cảm thấy, cô thực sự có chút mệt.
Im lặng vài giây sau, cô lại bị ép bước lên hành trình không biết khi nào mới kết thúc này.
Đi vài phút, Nguyễn Tinh Vãn nhìn thấy một dòng sông, trong dòng sông là những chiếc đèn hoa sáng rực rỡ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]