May mà trong suốt quá trình, Hàn Vũ không nói nhiều, chỉ chăm chú nhìn màn hình.
Sau khi hết tập phim, Hàn Vũ vươn vai:
“Em có đói không? Chúng ta đi ăn nhé.”
Nguyễn Tinh Vãn đáp:
“Có chút đói, đi thôi.”
Sau khi Hàn Vũ biết bữa tối do Nguyễn Tinh Vãn trả tiền, liền vội vã muốn chuyển tiền lại cho cô:
“Hôm nay là tôi mời em ra ngoài, sao có thể để em trả tiền được?”
Nguyễn Tinh Vãn mỉm cười:
“Không sao, vé xem phim là do anh trả, bữa tối nên để tôi trả.”
Hàn Vũ nhận ra ý của cô, nhưng vẫn không cam lòng:
“Vé xem phim là đơn vị phát, tôi cũng không phải trả tiền...”
“Không sao đâu, đều như nhau mà.”
Ra khỏi nhà hàng, Hàn Vũ nhỏ giọng nói:
“Cô Nguyễn, tôi............... tôi có thể gọi tên em không?”
“Có thể chứ.”
“ Tinh..............................Tinh Vãn, tôi năm nay 29 tuổi, bố mẹ tôi là giáo viên ở trong huyện ở quê, có trợ cấp dưỡng lão và lương hưu, tôi cũng.......................”
“Hàn Vũ.”
Nguyễn Tinh Vãn nhẹ nhàng ngắt lời anh “Cảm ơn anh đã sẵn lòng nói với tôi những điều này, nhưng hiện tại tôi không có ý định nghĩ đến chuyện tình cảm, tôi chỉ muốn một mình nuôi con cho tốt là đủ rồi.”
Nghe vậy, Hàn Vũ có chút lo lắng:
“Nhưng em là con gái, việc nuôi con một mình sẽ gặp rất nhiều khó khăn, tôi bằng lòng cùng em vượt qua tất cả.”
Nguyễn Tinh Vãn cũng không ngạc nhiên khi anh biết:
“Chúng ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-ngot-ngao-va-am-ap/3612534/chuong-152.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.