Chương trước
Chương sau
Nhưng cô ta vừa mới thả lỏng, lúc trên đường về phòng, nhìn thấy Chu Từ Thâm.

“Anh...................anh họ......................” Chu Từ Thâm một tay đút túi quần, vẻ mặt không chút độ ấm: “Theo anh qua đây.”

Đi theo Chu Từ Thâm tới vườn hoa, Chu An An cắn môi, nhịn không được mở lời: “Anh họ, em không nói bậy, cũng không nói cho dì và dượng biết cô ta là ai, em thật sự............”

Chu Từ Thâm lạnh lùng ngắt lời cô ta: “Em biết cô ấy có thai từ bao giờ?”

Chu An An đại khái là không ngờ tới anh sẽ hỏi chuyện này, nhất thời càng thêm khẩn trương, không thể nói là trong bữa tiệc sinh nhật của dì, Nguyễn Tinh Vãn hôm đó rơi xuống nước, anh họ nhất định sẽ nghi ngờ cô ta.

Cô ta nhanh chóng nói: “Chính là 2 hôm trước, em nghe anh Hoài Kiến nói.............”

Vẻ mặt Chu Từ Thâm không đổi: “Chính miệng Quý Hoài Kiến nói với em sao?”

Chu An An cắn đầu lưỡi, gật đầu thật mạnh: “Anh ấy nói Nguyễn Tinh Vãn mang thai đứa con của anh ấy, cho dù có đính hôn với em, anh ấy cũng sẽ không rời xa cô ta.”

Chu Từ Thâm lặng yên đứng đó, khuôn mặt lạnh lùng không có chút cảm xúc gì, cũng không biết là tin hay không tin.

“Anh họ............” Chu An An thăm dò hỏi: “Đứa bé trong bụng cô ta là của anh Hoài Kiến, anh muốn để cô ta sinh nó ra sao?”

Chu Từ Thâm liếc mắt, giọng nói lạnh như băng: “Cô ấy sinh hay không sinh, liên quan gì đến anh.”

“Không..........không có gì, em thấy anh họ gần đây đối xử với cô ta rất tốt, còn cho rằng hai người muốn tái hôn.”

Chu Từ Thâm cười nhạo, không nói gì, nhấc chân dài bước đi.

Đi được mấy bước, anh đột nhiên dừng lại, đầu cũng không quay lại, cảnh cáo nói: “Anh không hy vọng ngoài anh ra, bất kỳ ai trong nhà họ Chu biết chuyện cô ấy mang thai.” Chu An An ngẩn người, cảm thấy một luồng khí lạnh chạy thẳng từ chân lên: “Em........em sẽ không nói.”

Đợi Chu Từ Thâm đi xa rồi, Chu An An mới cảm thấy mình ấm lại, cô ta xoay người chuẩn bị về phòng, lại nhìn thấy Chung Nhàn từ bên cạnh đi ra.



Trái tim cô ta nhảy lên cổ họng: “Dì........dì, dì nghe thấy hết rồi sao?”

Chung Nhàn khoanh tay, vẻ mặt lãnh đạm: “Nếu như dì không nghe thấy, thì con không định nói cho dì biết sao?”

“Không phải, là anh họ không cho con nói.............”

Chung Nhàn khinh thường cười cười, hoàn toàn không để Chu Từ Thâm vào trong mắt: “Nếu đã sợ nó như vậy, lúc trước sao lại có gan đẩy Nguyễn Tinh Vãn xuống lầu?”

Chu An An sợ Chu Từ Thâm đã đi xa rồi nghe thấy, giọng nói bén nhọn hơn mấy phần: “Dì!”

“Yên tâm đi, chuyện năm đó ta đã giúp con xử lý ổn thỏa rồi, nó sẽ không phát hiện.”

Chu An An cắn chặt cánh môi, bởi vì sợ hãi, sắc mặt trở nên tái nhợt, lúc đó Nguyễn Tinh Vãn nằm trên đất, thân dưới chảy rất nhiều máu, cho dù cô ta luôn miệng nói Nguyễn Tinh Vãn giả mang thai, nhưng nhiều máu như vậy, cũng không phải không có khả năng...............

Nếu anh họ biết, nhất định sẽ giết chết cô ta!

Không đợi Chu An An trả lời, Chung Nhàn lại nói: “An An, con nên biết, đứa bé này của Nguyễn Tinh Vãn, càng không thể giữ lại, đúng chứ?”

..............

“Hắt xì__________”

Nguyễn Tinh Vãn hắt xì một cái, day day mũi.

Hai ngày nay mưa dầm liên tục, nhiệt độ cả thành phố đều giảm xuống không ít, quần áo cô mang đi toàn là đồ ngắn tay mùa hè, mua quần áo cũng cần thời gian.

Hứa Nguyệt đưa mấy bộ quần áo của mình cho cô: “Đều là đồ trước kia của ta, nếu con không chê thì cứ lấy mà mặc.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.