Nguyễn Tinh Vãn không thoải mái động đậy, lại bị anh ấn vào trong ngực, chỉ có thể ấm ức tìm một chỗ thoải mái rúc vào. 
Chu Từ Thâm nhìn biểu tình đáng thương của cô, khóe môi không khỏi cong lên, tâm trạng cực kỳ thoải mái. 
Qua một lúc lâu, anh mới thấp giọng nói một câu: “Hy vọng lúc tôi quay lại, em có thể cho tôi một đáp án hài lòng.” 
Ngày hôm sau, lúc Nguyễn Tinh Vãn mở mắt, trong phòng sớm đã không còn bóng dáng của Chu Từ Thâm. Người hầu ở bên ngoài gõ cửa: “Bà chủ, cô dậy chưa?” 
Nguyễn Tinh Vãn day day thái dương, ngồi dậy, giọng nói có chút khàn khàn: “Dậy rồi.” 
Rất nhanh, người giúp việc đi vào: “Bà chủ, bữa sáng đã xong rồi, tôi bưng lên cho cô, hay cô xuống lầu ăn?” 
“Tôi tự xuống.” 
“Vâng.” 
Người giúp việc trả lời xong, quay người rời đi. 
Nguyễn Tinh Vãn lại ngồi ở trên giường một lúc, sức lực mới dần dần bình phục, quần áo ngày hôm qua của cô đã không còn mặc được nữa rồi, chỉ có thể lấy một bộ quần áo ở trong tủ. 
Cô vừa ngồi xuống bàn ăn, người hầu liền bưng bữa sáng lên, thấy sắc mặt cô uể oải, nhỏ giọng hỏi một câu: “Bà chủ có chỗ nào không khỏe sao?” 
Nguyễn Tinh Vãn lắc lắc đầu: “Đầu hơi choáng thôi, không sao đâu.” 
Người giúp việc lại nói: “Trước khi đi tiên sinh đã dặn tôi đưa thái thái tới bệnh viện, cô muốn đi giờ nào?” 
Bây giờ Nguyễn Tinh Vãn sợ nhất là nghe thấy 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-ngot-ngao-va-am-ap/3612524/chuong-142.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.