Chu Từ Thâm lạnh lùng nhìn cô, trên gương mặt đẹp trai không có chút cảm xúc nào. 
Mấy giây sau, Nguyễn Tinh Vãn lật chăn lên: 
“Hôm nay tôi đã làm phiền Chu tổng rồi, tôi nên về trước thôi…” 
Chu Từ Thâm đứng ở trước giường, hai tay đút túi quần, vẻ mặt hờ hững. 
Nguyễn Tinh Vãn vốn đã cảm thấy chóng mặt, cả người yếu ớt. Cô gần như phải dùng hết sức lực để đứng dậy khỏi giường. Khoảnh khắc chân cô chạm đất, đôi mắt cô trở nên đen kịt,theo bản năng vô thức nắm lấy thứ gì đó để giữ cho mình không bị choáng váng. 
Sau khi bình tĩnh lại một chút, cô nhìn về hướng tay mình. 
Thứ cô nắm lấy là áo sơ mi của Chu Từ Thâm. Nguyễn Tinh Vãn cười khô khan và rút tay lại, nhưng sau khi mất đi chỗ chống đỡ, cô không khỏi đổ người về phía sai, Chu Từ Thâm đưa tay ra vòng ôm lấy eo của cô. 
Quán tính cực lớn khiến cả hai cùng ngã xuống giường. 
Nguyễn Tinh Vãn chớp chớp mắt, hai má ửng hồng, hốc mắt ươn ướt. 
Chu Từ Thâm đặt hai tay lên trên người cô, đôi mắt đen sâu thẳm, giọng nói có chút khàn khàn: 
“Ánh mắt đó của em là có ý gì?” 
Nguyễn Tinh Vãn nhìn đi chỗ khác. 
Cô chỉ cảm thấy toàn thân nóng bừng lên, không nhịn được mà muốn lại gần anh hơn. 
Chu Từ Thâm nhéo cằm cô, ép cô nhìn anh, không nhanh không chậm nói: 
“Nói cho tôi biết em muốn làm gì.” 
Nguyễn Tinh Vãn không 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-ngot-ngao-va-am-ap/3612522/chuong-140.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.