“Được rồi, chúc cậu ngủ ngon.”
Bùi Sam Sam nói, rồi đột nhiên lại nói:
“Hai ngày nữa là đến lịch cậu đi khám thai đúng không, đến lúc đó mình sẽ đi cùng cậu nhé.”
Nguyễn Tinh Vãn dừng một chút, không quay đầu lại, giọng nói nhẹ nhàng:
“Đến lúc đó rồi nói sau nhé.”
Sau khi trở về phòng, Nguyễn Tinh Vãn mở tủ quần áo lấy áo ngủ để thay, nhưng ánh mắt lại không khỏi nhìn sang bên cạnh.
Cô lấy hết quần áo và giày nhỏ ra, ngồi trên giường nhìn hồi lâu.
Từ khi biết đến sự tồn tại của đứa trẻ này, Nguyễn Tinh Vãn chưa bao giờ nghĩ tới Chu Từ Thâm sẽ có lòng tốt giữ đứa trẻ lại, cho dù thái độ của anh có như thế nào đi chăng nữa thì cũng là nằm trong dự đoán trước của Nguyễn Tinh Vãn, nhưng đến thời điểm hiện tại cô mới phát hiện ra điều bản thân sợ nhất đó là gì.
Thời điểm bốn tháng trước chưa có đứa trẻ này và hiện tại là có sự khác biệt tương đối lớn................
Có lẽ đây đều là số mệnh.
Nếu không có đứa trẻ này, mối quan hệ giữa cô và anh có lẽ mới triệt để xa cách.
Ngày hôm sau, Nguyễn Tinh Vãn đến Chu thị với tài liệu mà Chu Từ Thâm đưa cho cô.
Khi đến nơi, Ôn Thiển đang tranh cãi với lễ tân:
“Cái gì mà gọi là nhà thiết kế của Thành Quang không được vào? Tại sao lần trước tôi đến lại không có quy định này?”
Nhân viên lễ tân lịch sự nói:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-ngot-ngao-va-am-ap/3612515/chuong-133.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.