Một tiếng bùm, Nguyễn Tinh Vãn cảm thấy nước từ bốn phương tám hướng đều tràn vào tai và mũi cô.
Cô vùng vẫy theo phản xạ có điều kiện, nhưng xung quanh cô chẳng có gì ngoài nước, cô không thể bám vào bất cứ thứ gì.
Theo đó cơ thể dần dần chìm xuống, Nguyễn Tinh Vãn dần mất đi toàn bộ sức lực, không biết là vì sao, cô nhìn bóng tối vô tận trước mặt, đột nhiên muốn bỏ cuộc.
Có đôi lúc cũng cảm thấy cuộc sống thật mệt mỏi.
..........................................
Chu Từ Thâm vừa ra khỏi tiền sảnh, liền nghe thấy người làm phía sau hét lên:
“Có người rơi xuống nước!”
Anh hơi khựng lại, khi quay người thì phát hiện ra người đứng bên bể bơi đã không thấy nữa.
Đôi mắt đen của Chu Từ Thâm đột nhiên co rút lại, nhanh chóng quay đầu.
Khi anh chạy đến mép hồ, mặt nước đã bắt đầu dịu lại. Không chút do dự, anh nhảy thẳng xuống nước.
Trong lúc hỗn loạn, Nguyễn Tinh Vãn cảm giác được có người đang ôm mình, trong miệng không ngừng truyền tới một luồng hơi thở.
Không biết qua bao lâu, trước mắt cô dường như có ánh sáng, cô lần nữa hít thở lại không khí trong lành.
Chu Từ Thâm vỗ vỗ mặt cô, cau mày gọi:
“Nguyễn Tinh Vãn, tỉnh lại đi.”
Người nằm trên mặt đất không hề có chút phản ứng gì.
Anh cúi người lắng nghe tiếng thở của cô, sau đó ấn vào n.g.ự.c cô, sau khi Nguyễn Tinh Vãn ho ra một ngụm nước, Chu Từ Thâm đang định ấn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-ngot-ngao-va-am-ap/3612509/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.