Chương trước
Chương sau
“Cũng không phải không có loại khả năng này.”

Tuy trước đây Nguyễn Tinh Vãn từng làm sáng tỏ chuyện này trước truyền thông, nhưng tiểu tam sao có thể thừa nhận mình là tiểu tam chứ.

Nếu thực sự kết hôn, sao phải giấu diếm không muốn cho ai biết, không biết còn tưởng rằng chồng cũ của cô ta là nhân vật lợi hại nào.

Buổi chiều, Ôn Thiến cầm bản thiết kế trang sức mới tới văn phòng của Lâm Tư.

Ôn Thiến dùng tài nguyên tốt nhất học thiết kế ở nước ngoài lâu như vậy, năng lực và thực lực tất nhiên đều có, chỉ là có chút vì lợi ích trước mắt, thứ thiết kế ra nhìn từ phương diện nào cũng muốn áp chế Nguyễn Tinh Vãn một đầu.

Lâm Tư ấn ấn thái dương nói: “Đồ cô thiết kế không có vấn đề gì cả, chỉ là bây giờ Thành Quang đã có loạt “mối tình đầu” rồi, cô có thể thử phong cách khác.”

Ôn Thiến rõ ràng có chuẩn bị mà tới, mở miệng nói: “Tôi thừa nhận hiện tại nhiệt độ của “mối tình đầu” vẫn không tệ, này nói rõ thị trường bây giờ vẫn đang thịnh hành loại này, hơn nữa phong cách cũng không giống hoàn toàn, đợi tới khi chế tạo xong thành phẩm đưa ra thị trường, cũng có thể nhìn ra phản ứng của loại nào tốt hơn, mới có thể biết thị trường lựa chọn như nào.”

“Ý của cô là, nếu loạt sản phẩm của cô tốt hơn “mối tình đầu”, vậy thì loạt sản phẩm của “mối tình đầu” sẽ ngừng chế tác và ngừng đem bán?”

“Tất nhiên, người phù hợp mới có thể tồn tại.”

Lâm Tư đột nhiên bật cười: “Ôn Thiến, tôi biết cô luôn muốn so bì với Ruan, nhưng cô phải hiểu rõ ràng, đây là Thành Quang, thứ Thành Quang làm ra là trang sức, không phải so ai hơn ai.”

Giọng nói của anh ta ôn hòa điềm đạm, nhưng trong lời nói lại mang theo mấy phần sắc bén.

Ôn Thiến phản bác: “Thành Quang là tạp chí hàng đầu trong nước, càng phải biết chỉ có không ngừng vượt qua người khác mới có thể khiến mình càng thêm xuất sắc, những thứ không theo kịp kia, chỉ có thể bị đào thải.” Lâm Tư nói: “Vậy cô đã từng nghĩ tới, bị người khác vượt qua, khả năng là chính cô?”

“Không thể nào, tôi................” “Là vì cô đi Paris du học ba năm, cô liền cảm thấy mọi phương diện của cô đều ưu tú hơn Ruan sao?”



Lâm Tư không hề khách sáo nói: “Tôi nói thật nhé, có đôi khi nỗ lực không thể sánh bằng thiên phú đâu.”

Vẻ mặt Ôn Thiến hơi thay đổi.

Lâm Tư không nhanh không chậm tiếp tục nói: “Đây mới là ai thích hợp thì tồn tại, hiểu chưa?”

Nguyễn Tinh Vãn vừa tới công ty, liền nhìn thấy Ôn Thiến vẻ mặt khó coi đi từ văn phòng Lâm Tư ra, ánh mắt rõ ràng không phục.

Sau khi Ôn Thiến đi được mấy bước, cũng nhìn thấy cô, dẫm giày cao gót bước tới gần: “Nghe nói người Chu Thị muốn trọng điểm nâng đỡ là cô?”

Nguyễn Tinh Vãn bình thản đáp: “Chắc là vậy?”

“Vì sao cô từ chối?”

“Không phải thứ dựa vào nỗ lực để lấy, tôi sợ buổi tối ngủ không ngon.”

Nguyễn Tinh Vãn quả thực không biết ý Chu Từ Thâm thiết lập ra cái danh ngạch này là gì, một lát thì nói muốn nâng đỡ Thư Tư Vi, một lát lại nói Chu Thị xem trọng năng lực của cô.

Cô cũng không phải cô gái nhỏ không hiểu sự đời, sao có thể tin loại lý do hoang đường này.

Nhưng Ôn Thiến lại đem câu nói của cô lý giải thành Nguyễn Tinh Vãn châm chọc cô ta ba năm trước nhận được cơ hội đi Paris, không phải dựa vào nỗ lực của mình, mà là đoạt lấy.

Ôn Thiến nói: “Nguyễn Tinh Vãn, cô đừng đánh giá bản thân mình quá cao, cô cho rằng cô từ chối Chu Thị thì sẽ tỏ ra bản thân mình thanh cao, không giống người thường sao? Bất kỳ nhà thiết kế nào, đều sẽ không buông tha cho cơ hội được đem tác phẩm của mình triển lãm ra thị trường quốc tế.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.