Chương trước
Chương sau
Ngay khi Nguyễn Tinh Vãn chuẩn bị rời đi, thì nhìn thấy Chu An An đi tới.

Có phải tất cả những người họ Chu đều giống như âm hồn không tan không vậy? Chu An An đứng bên cạnh Quý Hoài Kiến như không hề nhìn thấy cô:

“Anh Hoài Kiến, sao anh không trả lời điện thoại của em?”

Quý Hoài Kiến dù tốt tính đến đâu cũng chán ngấy việc Chu An An làm một kẻ bám đuôi vô liêm sỉ đến như vậy, đặc biệt là trong hai ngày qua, anh phát hiện rằng dù ở đâu, cô cũng có thể tìm thấy được anh.

Quý Hoài Kiến lạnh lùng nói:

“Cô Chu, xin cô đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa.”

Sắc mặt Chu An An trong chốc lát có chút căng thẳng, trừng mắt nhìn Nguyễn Tinh Vãn:

“Đều là do cô ta có phải không? rõ ràng là trước khi về nước anh không hề đối xử với em như vậy! Là do con khốn này.................. “

“Đủ rồi!”

Quý Hoài Kiến đứng lên

“Chu An An, cô có thể đừng ở đây gây sự vô lý nữa được không!”

“Em gây sự vô lý? anh Hoài Kiến, ba mẹ chúng ta cũng đã gặp nhau, sớm muộn gì chúng ta cũng sẽ đính hôn. Lẽ nào em không nên...................”

Quý Hoài Kiến mặt không biểu cảm ngắt lời cô:

“Tôi sẽ không bao giờ đính hôn với cô. Tôi hy vọng cô Chu có lòng tự trọng, nếu không sẽ làm mất thể diện của Chu gia.”

Lần này, Chu An An còn chưa kịp trả lời, phía sau đã vang lên một giọng đàn ông lạnh lùng:

“Anh Quý nếu như biết đạo lý này, còn bám chặt không buông?”



Sau khi Nguyễn Tinh Vãn nghe thấy giọng nói của Chu Chu Từ Thâm, cảm thấy tim mình sắp nhảy ra khỏi cổ họng, không biết Chu Từ Thâm là tới từ khi nào, cũng không biết là đã nghe được những gì rồi.

Nhìn thấy anh, Chu An An lập tức thu lại sự kích động, nhỏ giọng nói:

“Anh họ.”

Chu Từ Thâm liếc nhìn cô, sau đó lại nhìn Quý Hoài Kiến.

Quý Hoài Kiến đôi môi mỏng hơi nhếch lên, đón nhận ánh nhìn từ anh.

Lâm Nam từ xa, có thể cảm nhận được tia lửa bùng phát ra từ hai người.

Quý Hoài Kiến nói:

“Chu tổng không phải đã ly hôn Tinh Vãn rồi hay sao? Sao lại còn xuất hiện ở đây, hay là nói anh còn có ý khác?” Chu Từ Thâm không nói gì, đầu lưỡi l.i.ế.m liếm răng, ánh mắt dần dần lạnh lùng.

Nguyễn Tinh Vãn thực sự không hiểu tại sao cô lại bị cuốn tham gia vào loại chiến tranh giữa hai người này, cô lại càng không biết tại sao Chu Từ Thâm lại xuất hiện ở đây.

Cô nhẹ nhàng nói:

“Quý Hoài Kiến, chúng ta đi thôi.”

Quý Hoài Kiến thu hồi ánh mắt:

“Được.”

Thấy bọn họ chuẩn bị rời đi, Chu An An đang muốn đuổi theo, Chu Từ Thâm lạnh lùng nói:

“Đứng lại.”

Chu An An quay đầu lại, có chút lo lắng:

“Anh họ..........................”



Chu Từ Thâm đưa mắt nhìn cô:

“Tôi cảnh cáo cô lần cuối. Đừng có tiếp tục nói chuyện thô lỗ với Nguyễn Tinh Vãn thêm lần nữa, hãy bớt tính khí tiểu thư đi.”

Nói xong, anh ta lướt qua Chu An An, đôi chân dài bước đi khỏi đó.

Sau khi rời khỏi nhà hàng, Nguyễn Tinh Vãn im lặng một lúc mới nói:

“Em đi trước nhé.”

“Tinh Vãn.”

Quý Hoài Kiến gọi cô lại

“Những lời mà hôm nay anh nói, hi vọng em có thể suy nghĩ một chút.”

Nguyễn Tinh Vãn mỉm cười với anh:

“Cảm ơn anh đến bây giờ vẫn sẵn lòng đứng về phía em, nhưng ba năm qua đã xảy ra quá nhiều chuyện. Đôi khi em cũng tự hỏi, nếu những chuyện ngoài ý muốn đó không xảy ra thì tốt biết bao.”

Thật lâu sau, Quý Hoài Kiến mới nói:

“Tinh Vãn, em thích Chu Từ Thâm sao?”

“hả?”

Nguyễn Tinh Vãn ngẩn ngơ, hồi lâu không nói gì.

Quý Hoài Kiến dường như đã có được đáp án, anh ta mỉm cười, đột nhiên cảm thấy nhẹ nhõm:

“Anh hiểu rồi, sau này anh sẽ không bao giờ nói lại những lời này nữa, anh sẽ luôn ở bên cạnh em như một người bạn。”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.