Sau khi đợi mười phút, xác định Chu Từ Thâm không đuổi kịp, cô mới lấy đồ ăn nhẹ ra.
Nhưng ai biết được cô vừa mới cắn một miếng, chuông cửa liền vang lên, một giọng nữ truyền đến:
“Cô Nguyễn, có một quý ông nói là nhặt được đồ của cô, tôi đến tìm cô xác nhận.”
Nguyễn Tinh Vãn nhìn qua mắt mèo trên cánh cửa, thấy nhân viên khách sạn đang đứng ở cửa, do dự không biết có nên mở hay không.
Không nghe thấy cô trả lời, nhân viên lo lắng có chuyện xảy ra, nên lại bấm chuông:
“Cô Nguyễn, cô có đó không?”
Nguyễn Tinh Vãn hít sâu một hơi, kéo cánh cửa ra:
“Tôi đây.”
Thôi bỏ đi, trốn cũng trốn không được.
Nếu Chu Từ Thâm thật sự đến tìm cô để đòi trả nợ, cô có thể tránh được ngày mùng một nhưng không tránh được ngày rằm.
Nhân viên lấy ra một cái túi nhỏ:
“Cô Nguyễn, cô xem đây có phải của cô không?”
Nguyễn Tinh Vãn mở túi và lấy ra một cái lọ. Chữ “axit folic “ hiện rõ ràng trước mặt cô.
“....................”
Một lúc lâu sau, cô mới khó khăn nói:
“Là của tôi.”
Xem ra cô đã đoán sai rồi, Chu Từ Thâm không đến tìm cô để đòi tiền, mà cố tình mang đồ đến để làm nhục cô.
“Tối qua còn không phải nói là thuốc dạ dày sao”
Một giọng nam lạnh lùng từ bên cạnh vang lên. Nguyễn Tinh Vãn cứng ngắc quay đầu lại, phát hiện Chu Từ Thâm đang dựa vào tường bên cạnh, đôi mắt đen lạnh lùng, sâu thẳm, im lặng nhìn cô.
Nguyễn Tinh Vãn gượng cười.
Nhân viên nhìn quanh: “Cô Nguyễn...................”
“Chúng tôi quen nhau, cảm ơn cô.”
“Được, vậy tôi đi trước. Cô Nguyễn có cần gì thì gọi điện cho quầy lễ tân nhé.”
Nguyễn Tinh Vãn gật đầu, trái tim chìm xuống đáy.
Cả người cảm thấy bất lực, có cần nói thật không đây?
Nhưng cô không cần nói, cũng biết kết quả sẽ như thế nào rồi.
Chu Từ Thâm là cha của đứa bé trong bụng cô, quả thật có quyền quyết định đứa nhỏ đi hay ở, nhưng cô thật sự.......................... thực sự không muốn.
Ngay lúc cô đang rơi vào đấu tranh, Chu Từ Thâm nhíu mày đi ngang qua cô vào trong phòng:
“Rót cho tôi một ly nước.”
Nguyễn Tinh Vãn nhắm mắt lại và hít một hơi thật sâu.
Khi cô rót nước xong đi ra, Chu Từ Thâm đã ngồi trên ghế sô pha, trông có vẻ hơi mệt mỏi.
Nguyễn Tinh Vãn đặt nước lên bàn trà trước mặt và thận trọng nói:
“Chu tổng, có gì cứ nói thẳng.”
Chu Từ Thâm nâng cốc nước lên uống, ngón tay thon dài vô tình hay cố ý mân mê mép cốc, giọng điệu lạnh lùng đến mức không thể nghe thấy cảm xúc:
“Tối nay Quý Hoài Kiến không ở cùng em sao?”
Nguyễn Tinh Vãn nghe vậy thì không hiểu gì:
“Tại sao anh ấy lại ở cùng tôi cơ chứ?”
Chu Từ Thâm nhếch môi lạnh lùng:
“Cũng đúng, anh ta còn bận đối phó với người phụ nữ khác, cũng không có thời gian quản em.”
“Chu tổng rốt cuộc muốn nói cái gì?”
Chu Từ Thâm ngước mắt lên:
“Nguyễn Tinh Vãn, hôm nay Quý gia tới Chu gia, em có biết tại sao không?”
“Không biết.”
“Vậy để tôi nói cho em biết.”
Chu Từ Thâm đứng dậy, từng bước từng bước một đến gần cô.
“Người Quý Hoài Kiến muốn cưới chính là Chu An An. Cho dù em có mang thai đứa con của anh ta, cũng chỉ là con ngoài giá thú, em có biết không, dùng cùng một chiêu hai lần sẽ chỉ khiến người ta mắc ói ”.
Nguyễn Tinh Vãn cảm thấy nguy hiểm đang đến gần, không nhịn được mà lùi về sau.Cuối cùng không thể lùi được nữa, bức tường lạnh lẽo phía sau lưng rồi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]