Chu Từ Thâm im lặng một lát: 
"Không cần." 
Anh lúc này thật sự không muốn nhìn thấy cô. 
Từ lúc được đưa về Chu gia với cái mác là con riêng, Chu Từ Thâm đã chán ghét cái gọi là huyết thống và kế thừa này. 
Đặc biệt là khi anh bước vào cửa Chu gia, nhìn thấy Chu Tuyển Niên bị liệt nửa người ngồi trên xe lăn, trong mắt hiện lên vẻ u ám, sự bẩn thỉu và tự ti đến gạch ngói cũng không thể che giấu được, gần như khiến anh nghẹt thở. 
Vì vậy, việc Nguyễn Tinh Vãn sử dụng đứa con làm quân bài thương lượng, đã thực sự chạm đến giới hạn của anh. 
Chu Từ Thâm lại mở điện thoại lên, bởi vì trước khi bị cho vào danh sách đen, trong cuộc đối thoại giữa anh và Nguyễn Tinh Vãn, không có sự quan tâm cẩn thận nào từ cô, cũng không có sự căn dặn nào của cô, càng không có sự chờ đợi im lặng ngoan ngoãn của cô, chỉ còn lại một khoảng trống. 
Ngón tay thon dài của anh bắt đầu nhập vài kí tự, sau đó lại xóa từng kí tự đi. 
Một tiếng đồng hồ sau, ngay khi Nguyễn Tinh Vãn chuẩn bị đi ngủ, điện thoại ở đầu giường đột nhiên rung lên. 
Cô hé mắt, chỉ nhìn thấy mấy chữ được gửi tới từ tên đàn ông khốn nạn kia: 
“Còn hai mươi lăm ngày.” 
Nguyễn Tinh Vãn:"................................" 
Anh có cần đến mức vậy không, đã nữa đêm rồi còn gửi thời gian đếm ngược cái c.h.ế.t cho cô. 
Nguyễn Tinh Vãn suy nghĩ một chút, ngay 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-ngot-ngao-va-am-ap/3585152/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.