Chương trước
Chương sau
Trái lại Bùi Sam Sam đang theo sát phía sau dừng lại bên cạnh Chu Từ Thâm một chút, há miệng dường như muốn mắng anh, nhưng lại cảm thấy thời cơ không đúng, cất bước chạy đi.

Giang Yến mắt thấy toàn bộ quá trình, cười khan hai tiếng, xoa dịu bầu không khí xấu hổ nói:

"Có phải tôi nhận nhầm người rồi không?"

Chu Từ Thâm không thích vợ của anh ấy, thậm chí có thể nói là vô cùng chán ghét, đây là chuyện tất cả mọi người trong giới đều biết.

Cho nên bình thường anh sẽ không mang cô ra ngoài.

Giang Yến chỉ gặp Nguyễn Tinh Vãn hai lần.

Một lần là Chu Từ Thâm quên cầm tài liệu, Nguyễn Tinh Vãn sợ chậm trễ công việc của anh, đưa tới công ty cho anh. Đối mặt với sự lạnh nhạt của Chu Từ Thâm, trên mặt cô vợ nhỏ của anh lướt qua một tia mất mát, nhưng lại không có bất kỳ oán giận gì, thoạt nhìn vô cùng hiểu chuyện ngoan ngoãn.

Một lần là ở tiệc mừng thọ của Chu lão gia, đó là năm thứ hai sau khi cô và Chu Từ Thâm kết hôn.

Tất cả mọi người trong Chu gia đều không đợi cô ấy, cũng không hề giới thiệu cô ấy cho bất kỳ người nào.

Buổi tối hôm đó, Nguyễn Tinh Vãn giống như người hầu được nhà họ Chu không dùng tiền thuê đến, bận lên bận xuống, nhưng lại không nhận được một câu nói tốt nào, ngược lại còn bị ghét bỏ chướng mắt.

Sau đó, cô ấy từ đầu đến cuối chỉ ngồi trong góc phòng, đối mặt với sự trào phúng của người có tư tâm, cô ấy cũng không hề phản bác, chỉ lặng lẽ cúi đầu, cách xa một chút.

Trong trí nhớ của Giang Yến, vợ của Chu Từ Thâm là một người mà bất kỳ ai cũng có thể bắt nạt, cô vợ nhỏ ai đánh ai mắng cũng không đáp trả.

Người phụ nữ tối nay khí thế hùng hổ, dường như muốn băm người ra kia, tuyệt đối không phải là cô ấy.

Chu Từ Thâm vẫn nhìn về phía phương hướng Nguyễn Tinh Vãn rời đi, không nói gì.

Giang Yến ho một tiếng, chuyển đề tài:

"Lúc tôi vừa đến cửa thì nhìn thấy Lâm Tư."

Chu Từ Thâm thuận miệng nói: "Ai?"

"Tổng biên tập của trang sức Thành Quang."

"Có chút ấn tượng."

Chu thị và Thành Quang có quan hệ hợp tác, Chu Từ Thâm từng gặp qua tổng biên tập của bọn họ mấy lần.

Giang Yến cảm khái nói:

"Vừa rồi Lâm Tư nói với tôi, anh ta tìm thấy Ruan rồi, hơn nữa nếu không có gì bất ngờ xảy ra, cô ấy sẽ trở thành nhà thiết kế của tạp chí bọn họ, cậu còn nhớ Ruan chứ?"

"Không nhớ."

Sao anh phải nhớ mấy người không liên quan này.



Giang Yến nói:

"Cậu còn nhớ ba năm trước chúng ta tài trợ cho cuộc thi nhà thiết kế mới lần thứ 7 chứ? Năm đó Ruan giành vị trí đứng đầu trong cuộc thi, vốn là được Chu thị tài trợ tới paris bồi dưỡng, nhưng không biết cô ấy vì lý do gì mà bỏ qua cơ hội này."

"Có điều tôi nghe nói cô ấy hình như từng tìm đến người phụ trách cuộc thi, hỏi có thể không cần tài trợ du học không, cho cô ấy tiền mặt, người phụ trách từng xin ý kiến của cậu, nhưng cậu lại từ chối. Sau đó lại không hề nghe thấy tin tức của cô ấy nữa, cô ấy thật sự là một nhà thiết kế rất có linh khí, thật đáng tiếc."

Chu Từ Thâm chậm rãi thu hồi tầm mắt, không biết đang nghĩ cái gì, cũng không biết có nghe vào tai lời anh ta vừa nói không.

"Ồ"

"Không có ấn tượng."

Trên đường đưa các cô trở về, Lâm Tư có thể cảm nhận rõ ràng được tâm tình của Nguyễn Tinh Vãn so với lúc ăn cơm kém hơn rất nhiều.

Anh ta cũng không dám hỏi trực tiếp, liếc Bùi Sam Sam một cái, nhếch mày hỏi.

Bùi Sam Sam nhẹ nhàng lắc đầu, biểu thị một lời khó nói hết.

Xe dừng ở dưới lầu, Lâm Tư nói:

"Cô Nguyễn, mong đợi tác phẩm của cô, cũng mong đợi hợp tác của chúng ta."

Cảm xúc lúc này của Nguyễn Tinh Vãn đã hồi phục không ít, thu hồi suy nghĩ, gật đầu: "Cảm ơn tổng biên tập Lâm, tôi sẽ cố gắng."

Lâm Tư mỉm cười: "Vậy tôi liền không chậm trễ thời gian của các cô nữa, mau lên đi, tuần sau gặp."

Về tới nhà, Bùi Sam Sam nói: "Tinh Tinh, cậu vẫn tức giận vì tên đàn ông chó má kia sao?"

Nguyễn Tinh Vãn có chút thất thần, vô ý thức "à" một tiếng, phản ứng hai giây mới nói:

"Không phải, mình đang nghĩ đến tác phẩm thôi."

Chủ đề của Lâm Tư bên kia là " Mối tình đầu ", Bùi Sam Sam cũng nói sau khi tạp khí của bọn họ ký kết với nhà thiết kế xong, sẽ quảng bá hàng loạt, chủ yếu đánh vào thị trường giới trẻ.

Cho nên, tác phẩm lần này đối với bọn họ mà nói vô cùng quan trọng.

Nhưng đối với Nguyễn Tinh Vãn mà nói, mối tình đầu thực sự quá lâu quá xa rồi, đã rất mơ hồ rồi.

Cái loại rung động khi ở cùng người mình thích, sớm đã mài mòn theo cuộc hôn nhân ba năm với Chu Từ Thâm không còn lại chút gì rồi.

Bùi Sam Sam nói: "Nói đến cái này, mình đúng lúc muốn hỏi cậu, cậu vẫn luôn không có liên hệ gì với Chu Hoài Kiến sao?"

Nguyễn Tinh Vãn nhè nhẹ lắc đầu.

Ba năm trước cô lấy được hạng nhất của cuộc thi nhà thiết kế mới, vốn có thể có cơ hội đi Paris du học, nhưng cô lại từ chối.

Quý Hoài Kiến từng đến tìm cô mấy lần, hỏi cô vì sao không đi.

Trên nét mặt của anh ấy có nghi ngờ, có cô đơn, cũng có thất vọng.



Nhưng cô từ đầu đến cuối không có dũng khí nói cho anh biết sự thật, cắt đứt toàn bộ phương thức liên lạc với anh.

Cô có thể nói gì đây?

Chẳng lẽ phải nói với anh ấy, đêm cô lấy được giải nhất đó, lúc đang được vui sướng bao phủ, đột nhiên nhận được tin Nguyễn Quân nợ 100 vạn tiền nặng lãi sao?

Chậu nước lạnh kia đến bây giờ cô vẫn chưa hoãn lại được.

Bùi Sam Sam thở dài một hơi, dựa vào sô pha:

"Đến bây giờ mình vẫn cảm thấy tiếc cho cậu và Quý Hoài Kiến, lúc đó các cậu ở trong trường học chính là một đôi trai tài gái sắc, người có mắt đều nhìn ra hai người thích nhau, chỉ thiếu điều chưa chọc thủng tầng giấy cuối cùng mà thôi. Vốn tưởng rằng các cậu sau khi đi Paris sẽ ở bên nhau, nào biết sau đó lại xảy ra loại chuyện này.....haizzz, vận mệnh trêu người."

Nguyễn Tinh Vãn trầm mặc rất lâu mới nói:

"Đều là chuyện đã qua rồi."

Nguyễn Tinh Vãn vùi đầu vào trong chăn, trong lúc nửa mơ nửa tỉnh, nhớ tới một số chuyện.

Ba năm trước, sau khi nghe được tin Nguyễn Quân nợ 100 vạn tiền nặng lãi, cô xoay tiền khắp nơi, thậm chí bỏ xuống tôn nghiêm đi hỏi người phụ trách cuộc thi có thể không cần danh ngạch đi du học Paris, đưa cho cô tiền mặt được không.

Lời của người phụ trách kia đến bây giờ cô vẫn còn nhớ rõ:

"Rất xin lỗi cô Ruan, ông chủ của chúng tôi nói, cơ hội lần này là để lại cho nhà thiết kế thực sự có khát vọng, mà không phải dành cho người coi cuộc thi này thành cơ hội kiếm tiền."

Sau khi Nguyễn Tinh Vãn nghe xong câu này, ngơ ngác rất lâu, trở về vừa khóc vừa mắng tên ông chủ kia cả một đêm liền.

Coi thường ai chứ!

Mấy ngày sau, Nguyễn Quân chạy rồi, chủ nợ tìm đến cửa, bảo cô đưa ra một lựa chọn.

Hoặc là chặt một tay của em trai cô, hoặc là cô chủ động đi cùng bọn họ.

Nguyễn Tinh Vãn không còn lựa chọn nào khác, không quan tâm Nguyễn Thầm hét khàn cả giọng, không nói một lời đi cùng bọn họ.

Những người kia bán cô tới Hoàng Hôn, nơi những người có tiền vui chơi giải trí, tửu sắc lả lướt, coi trọng vật chất.

Bọn họ bỏ thuốc vào trong rượu của cô.

Mặc dù cô đã chuẩn bị tốt tâm lý thấy chết không sờn, nhưng lúc tên đàn ông trung niên bốn tươi tuổi khuôn mặt đầy thịt kia tiến vào, cô đột nhiên nghĩ tới Quý Hoài Kiến, nghĩ tới giấc mộng Paris còn đang dang dở.

Không biết khí lực ở đâu đến, cô đẩy tên đàn ông trung niên kia ra nghiêng ngả lảo đảo chạy ra ngoài.

Phía sau luôn có người đuổi theo.

Không biết cô đã chạy bao lâu, cuối cùng nhìn thấy phía trước có một bóng dáng cao ngất mơ hồ, cô ngã trên mặt đất, kéo lấy cổ tay áo tây trang của anh:

"Cầu xin anh, cứu tôi...."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.