Những lúc vui vẻ thời gian thường trôi qua nhanh như chớp mắt, mãi đến tiết Nguyên Tiêu, nhận được điện thoại bố mẹ, Mộ Niên mới giật mình nhớ ra từ lúc về thành phố A đến nay, cậu chưa gọi điện về nhà lấy một lần. 
Mộ Niên cầm di động trên tay, trong lòng có chút do dự. Cứ mãi trốn tránh không có nghĩa là không cần phải đối mặt với vấn đề gia đình vẫn còn đó. 
Thịnh Diệc Thanh từ bếp đi ra liền thấy Mộ Niên ngây người nhìn chằm chằm vào di động. 
“Điện thoại kêu sao em không nghe?” Thịnh Diệc Thanh lau khô tay, ngồi xuống bên người cậu, nhìn trên màn hình nhấp nháy một chữ “Mẹ”. Cầm lấy tay Mộ Niên, Thịnh Diệc Thanh thấp giọng nói: “Không sao đâu, nghe đi.” 
Chuông điện thoại reo nửa phút liền ngưng, Mộ Niên nhìn thông báo cuộc gọi nhỡ trên màn hình mà hít sâu một hơi, lại nhìn Thịnh Diệc Thanh chăm chú một lúc lâu sau mới cầm lấy điện thoại đi đến bên cửa sổ. 
Đầu bên kia rất nhanh đã có người nhấc máy. 
“Mộ Niên, sao ban nãy con không nghe?” Giọng bà Mộ vang lên. 
Mộ Niên ho nhẹ một tiếng, nói: “Ban nãy con không nghe thấy chuông.” 
“Sao về trường lâu như vậy rồi mà không gọi về nhà báo tin lấy một tiếng? Hôm ấy con về có bị đông lắm không?” 
“À… Hôm ấy là người kia… đến đón con.” 
Bà Mộ có vẻ không ngờ Mộ Niên lại nói vậy, nhất thời không biết nên đáp làm sao cho phải. Chấp nhận Mộ Niên là gay là một 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-ngot-ngao-nhu-chiec-banh/2104449/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.