Một đêm vô mộng, ngày hôm sau Mộ Niên nằm trên giường, cảm giác có một túm lông mềm mềm đảo qua hai má. Cậu mở mắt ra, thấy một túm lông trắng muốt nằm trên vai ngọ nguậy.
Mộ Niên cười, vươn tay xoa đầu Đại Bạch, lại tiếp tục sự nghiệp ngủ bù.
“Meo~”
Âm thanh bên tai lại một lần nữa đánh thức Mộ Niên, Đại Bạch lúc này đã chậm rãi di chuyển từ vai xuống làm ổ trên bụng cậu, còn lăn bên này một chút, lăn bên kia một tẹo, chơi đến là vui vẻ.
Thế này mà còn không tỉnh thì thành thánh luôn rồi! Đại Bạch tuy không lớn lắm, nhưng được Thịnh Diệc Thanh cho ăn ngon uống đủ, nằm trên bụng thực sự không nhẹ chút nào.
Mộ Niên vừa ngồi dậy đã ai da một tiếng nằm ngay xuống.
Từ phòng khách truyền đến tiếng bước chân, cửa phòng rất nhanh đã bị đẩy ra, “Sao vậy?” Thịnh Diệc Thanh vừa làm xong bữa sáng, vừa định gọi Mộ Niên dậy ăn đã nghe thấy trong phòng phát ra tiếng lịch kịch liền cuống quít chạy vào.
Mộ Niên nằm trên giường, những hình ảnh tối hôm qua cứ từng chút từng chút một tái hiện trong đầu. Cậu và Thịnh Diệc Thanh cuối cùng đã hoàn toàn thuộc về nhau, cảm giác cụ thể cậu không còn nhớ rõ nhưng chỉ từng đó ký ức thôi cũng đủ làm cậu vừa vui sướng lại thẹn thùng. Bây giờ nhìn thấy thủ phạm lại càng không biết nên làm gì.
Thịnh Diệc Thanh đi đến, đỡ vai giúp cậu ngồi dậy, nhìn khuôn mặt cậu thẹn thùng đến đỏ bừng, dịu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-ngot-ngao-nhu-chiec-banh/2104445/chuong-27-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.