"Tôi dẫn Giang Hoài Phóng đi cứu người là được rồi, những người khác cứ trực tiếp đến Haiti đi."
Thứ nhất là không ảnh hưởng đến đại cục, thứ hai là hỏa lực của kẻ địch hẳn là không mạnh, chủ yếu là phải làm tốt công tác thâm nhập, đảm bảo cho người bên trong an toàn.
Phân công mọi việc xong, thượng tá tiếu lý tàng đao (nụ cười chứa dao) nhìn về phía Giang Hoài Phóng, nhất thời khiến người nào đó hoảng hốt, vạn bất đắc dĩ, chỉ có thể chờ bị tính sổ.
"Tôi làm sao biết vợ anh được nhiều người nhớ thương như thế? Vừa xoay người đã bị người khác bắt đi rồi!"
"Vừa xoay người cũng có thể để mất người được, cậu cũng giỏi thật đấy? Đi ra ngoài đừng có nói với người ta cậu từng là bộ đội đặc chủng của Hoa dao, mắc công lại dọa người."
"Anh phải quan tâm đến tôi nhiều một chút, tôi dù là ngậm trong miệng, nâng trên tay, cũng sẽ trông coi chị dâu thật tốt!"
Cù Thừa Sâm nhíu mày, anh thiệt tình chỉ tiếc rèn sắc không thành thép.
"Hiện giờ trong tay tôi không có súng, bằng không, trực tiếp giết cậu."
Lòng Giang Hoài Phóng lạnh xuống, giơ tay che ngực.
Căn cứ vào tin tức Ôn Tinh cung cấp cho tổ chi huy, anh đoán thủ phạm của vụ bắt cóc chính là Thiệu Tử Doanh đã chạm mặt ở khách sạn, đến rạng sáng là bọn họ có thể xuất phát đi cứu người.
Thiệu Tử Doanh giam giữ Ôn Miên trong một nhà xưởng cũ ở Nam Pháp, trước kia cha cô đã từng dùng qua nhà xưởng này.
Cù Thừa Sâm hội họp với viện bên chỗ cách đó vài ngã tư, dựa theo tình hình thực tế của bọn họ để sắp xếp lại mấy tiểu đội đột kích, đánh lén, đánh sập....
Trời vừa tờ mờ sáng, cơn gió mùa hạ mang theo cái nóng lẫn với hơi nước, một tầng mồ hôi trên người bị cơn gió mát cuốn đi, trong lúc thượng tá Cù lơ đãng, nhìn thấy một bóng người đứng thẳng ở góc đường.
Có người nói, tay súng bắn tỉa sợ nhất là lúc vừa điều chỉnh kính ngắm xong, thì thấy họng súng của một cây súng bắn tỉa khác, điều này tuyệt đối có thể khiến cho người ta dựng tóc gáy.
Cù Thừa Sâm đối với Tả Luân, có lẽ, còn có một tia dục vọng bức thiết muốn chiến thắng.
Anh liếc nhìn qua, tên FBI này sao cũng tới rồi?
"Tôi thông qua nguồn tin của mình, biết được tình hình gần đây của cô ấy: " Tả Luân liếc thượng tá Cù một cái: "Tôi sẽ không tham dự vào nhiệm vụ của các người, chỉ là....." Anh ta dừng một chút, ánh mắt khinh bỉ, nhưng lại có tia sáng trong trẻo và kiên định: "Tôi sẽ nhìn anh, cứu cô ấy ra."
Cù Thừa Sâm hơi sững sờ, nâng mắt lên nhìn anh ta một cái, không vội phát biểu ý kiến.
Từ lần trước khi Giang Hoài Phóng tham gia vụ án ở trường quốc tế, đã nhìn ra vị FBI này nhòm ngó chị dâu, anh nhìn chằm chằm: "Đi đi, đừng có gây trở ngại cho công tác của chúng tôi."
"Tôi sẽ đứng ngoài phạm vi hành động, cậu là người mời cô ấy đi xem phim?" Tả Luân nghe anh ta lên tiếng, khó có thể tin người này là đội phó đội đặc công oai hùng, "Sao ngay cả một cô gái cũng không bảo vệ được thế."
Cù Thừa Sâm lạnh nhạt cười cười, cắt ngang cuộc nói chuyện tào lao của bọn họ, túm chặt cổ áo Tiểu Phương: "Được rồi, giờ không phải là lúc nói những chuyện này, trở về chờ tôi bắn chết cậu đi."
Trong tai nghe của bọn họ truyền đến tin tình báo mới nhất: "Con tin hẳn là bị bọn họ nhốt ở tầng hầm, hết."
Thiệu Tử Doanh biết Ôn Tinh sẽ tìm "giúp đỡ", trước đó cũng đã có chút chuẩn bị, thậm chí có thể nói là như khuôn như mẫu.
Nhưng mà, một đám phần tử không hợp pháp lại không đủ tính uy hiếp trong mắt Cù Thừa Sâm, lần này anh không làm tay bắn lén từ xa, mà tự mình dẫn tiểu đội lẻn vào nhà xưởng của bọn họ.
Sau khi biết được tình hình phân bố và số lượng kẻ địch, bọn họ muốn cố hết sức để nắm giữ thế cục trong tay, mỗi lần ra tay đều chỉ có thể bắn một phát, mấy tiểu đội thận trọng tiến vào, bất cứ lúc nào cũng có thể nhận được tin mới.
Theo phát hiện của quan sát viên, nơi này còn có khả năng còn là một cứ điểm tạm thời để tàng trữ súng ống đạn dược và chế tạo thuốc phiện riêng của ông chủ, Cù Thừa Sâm nghĩ nghĩ, nhắc nhở các đội viên, "Ở gần con tin có thể có hỏa dược hoặc là bom, nhìn rõ hãy bắn, bây giờ báo cáo vị trí của các cậu, hết."
*****
Thời tiết nóng bức, đêm tối cũng qua đi rất nhanh, Ôn Tinh đứng ở cửa sổ sát đất của phòng tổng thống, nhìn về ánh đèn đường vẫn chưa tắt ở đằng xa.
Anh không nhìn ra được tâm tư của Thiệu Tử Doanh, cũng không dám vội vã nhốt cô vào cục cảnh sát, vạn nhất ông chủ Thiệu phát hiện nữ nhi mất tích, chắc chắn sẽ đi tra xét, hiện giờ bất luận thế nào cũng không thể để bại lộ thân phận được.
Chỉ chốc lát sau, Thiệu Tử Doanh đã tới.
Phòng khách rộng lớn sáng trưng, cô đứng ở chính giữa, hơi cong khóe môi.
Ôn Tinh trầm mặc vài giây, hỏi cô: "Chuyện giữa chúng ta, vì sao phải động đến em ấy?"
"Bởi vì em biết cô ấy là thịt trong tim anh, là tiểu tâm can của anh."
"Tử Doanh, đừng lấy em gái anh ra đùa."
Nước mắt trong suốt của Thiệu Tử Doanh tràn ra, cô lau khóe mắt, gọn gàng dứt khoát: "Vậy anh phải đáp ứng em, đừng đi Haiti."
"Được, chỉ cần em thả người."
"Em muốn anh soạn một phần khẩu cung cho em, còn nữa, phải gọi điện thoại nói với bên kia, anh sẽ không về."
Ôn Tinh ngẩn người, tâm tình có chút phức tạp, không thể không nói, trước kia cho dù anh đối với cô không có tình yêu, nhưng vẫn rất cảm kích, thật lòng cảm kích.
"Hiện giờ em bắt anh phải làm thế, vì sao lúc trước còn muốn giúp anh."
"Bởi vì em biết rõ anh sẽ lợi dụng em, nhưng em nguyện ý." Thiệu Tử Doanh nhìn anh, thấp giọng nói: "Ôn Tinh, các anh định chơi trò chặt đầu, không thể hoàn thành nhiệm vụ được đâu."
Ôn Tinh không rõ, sao cô có thể đoán được kế hoạch của bọn họ?
"Anh rất hiểu anh, từ trong ánh mắt của anh em có thể biết được anh định làm gì."
Mặc dù trong phương diện tình cảm Thiệu Tử Doanh rất ngốc nghếch, nhưng dù sao đây cũng là kết quả do cha cô dung túng mà thành. Nhưng việc đó không có nghĩa là cô không phân tích được cục diện mà họ đang gặp phải, còn cả chiến lược tiến công của hai bên giằng co.
"Thủ lĩnh của bọn họ rất giảo hoạt, cho dù anh có đứng bên cạnh ông ta… vậy......" Đã nói đến nước này, cô bi thương nhìn khuôn mặt không biểu cảm của người đàn ông, cười nhạo: "Anh đã tỉnh lại chưa."
"Vậy thì để anh đi."
"Ôn Tinh, anh phải hiểu rõ, chỉ cần giữ lại em, em sẽ đi tố giác anh, muốn em không can thiệp vào chuyện này... trừ phi anh tự tay giết em, lại mượn tay anh giết chết em ruột của anh!"
Thiệu Tử Doanh không biết làm thế nào để trấn an cảm xúc của con gái, nhưng anh hiểu tính nết của cô, người đàn ông bước tới vài bước, bàn tay áp lên gương mặt cô: "Nếu anh đồng ý với em, anh sẽ còn sống trở về. Em đợi đến ngày đó, rồi đi theo anh......."
Hốc mắt Thiệu Tử Doanh không khỏi nóng lên, rồi sau đó, cô xuôi theo mái tóc dài hỗn độn, giơ tay tát một cái lên gò má người đàn ông!
Ôn Tinh hơi chút giật mình.
"Anh đừng tốn tâm tư để gạt em nữa......" Thiệu Tử Doanh cắn môi dưới, run run nói: "Anh căn bản là vì nhiệm vụ nên mới đồng ý với em!"
Ôn Tinh khẽ động một tí, nếu nhìn kỹ, vẻ mặt đã hơi chút tức giận.
"Anh căn bản không định sẽ sống cùng em, cho dù chết anh cũng muốn rời bỏ em!"
Rốt cuộc cũng bị dồn đến chân núi, vẻ mặt của người đàn ông sắc bén mà u tố, anh hung hăng nắm chặt cánh tay cô, giọng nói và vẻ mặt đều nghiêm khắc: "Đúng, bởi vì căn bản em không hiểu được cái giá mà anh phải trả, em cũng không hiểu..... tai họa mà ông ta mang đến cho quốc gia dân chúng và quân nhân của tụi anh nhều đến mức nào!"
Ôn Tinh hít sâu một hơi, anh nhớ tới rất nhiều việc, lại chỉ có thể nở nụ cười.
"Kỳ thực anh cũng không cao thượng như vậy, hết thảy việc làm của anh đều bắt đầu từ việc báo thù. Nhưng bao gồm cả cái chết của Sherrry, anh không gánh vác nổi nhiều mạng người như vậy, cho dù chỉ vì bọn họ, anh cũng muốn làm như vậy!"
Càng miễn bàn đến mấy ngày nay, anh đều phải dùng thứ tình cảm mà trước kia không cách nào hiểu rõ để chống đỡ chính mình.
--- Tình yêu của tôi, mẹ của tôi, Trung Quốc của tôi, đây là cái giá mà tôi không tiếc tất cả để bỏ ra.
Cho dù lưu lạc phương xa, dưới ánh năng nơi tha hương, tim tôi vẫn hướng về Tổ quốc.
Nhưng khi nào, mới có thể để cho tôi cùng với tấm lòng son của mình, hồn về cố hương.
Thiệu Tử Doanh chăm chú nhìn Ôn Tinh, chính bởi vì cô hiểu được hết thảy sự hy sinh của anh là vì cái gì, mới cam nguyện giúp anh cho đến bây giờ, mới hiểu được anh sẽ vứt bỏ tất cả để thực hiện, cô mới không dám để anh đ. Cô giống như một đứa nhỏ bướng bỉnh, cố chấp muốn tìm đáp án của một hỏi khó, chưa tới phút cuối chưa thôi.
Thiệu Tử Doanh cúi đầu khóc nức nở, quân lính tan rã, nước mắt chảy dài trên má.
Ôn Tinh cất giấu mấy câu nói trong lòng, không thể không nói: "Mấy ngàn ngày đêm, anh ngay cả nhà cũng không dám về, anh nhớ mẹ anh, và cả em gái..... nhớ tới tê tâm liệt phế, nhưng lại không thể trở về, Thiệu Tử Doanh.......... em không thể phá hủy những thứ này."
Thiệu Tử Doanh cầm lấy ống tay áo của người đàn ông, cô nghĩ mình thật là khờ, sao có thể cho rằng lợi thế trong tay đã đủ nặng để khiến anh quay đầu.
"Tử Doanh, "Ôn Tinh" mà em yêu, đã sớm không còn trên đời này, anh ta quá yếu ớt, sự yếu ớt và ích kỷ của anh ta đã hại chết quá nhiều người..... Mà tên của anh, từ nay về sau, chỉ có thể là nhân dân Trung Quốc."
Thiệu Tử Doanh kinh ngạc ngẩng đầu, cô như nhìn xuyên qua đôi mắt anh, nhìn đến một linh hồn khác.
Những tiếng điện thoại đầy lo lắng không ngừng vang lên trong điện thoại cô, Ôn Tinh bảo cô đi nghe, Thiệu Tử Doanh ấn vào phím call, nói với đối phương vài câu, nước mắt càng rơi càng nhanh.
"Thực xin lỗi..... Thực xin lỗi." Cô rối loạn, khàn giọng nói: "Nhà xưởng bị nổ lớn rồi......."
Khuôn mặt Ôn Tinh trong nháy mắt biến thành màu đen, khiếp sợ qua đi, chỉ còn lại vẻ đau đớn khôn cùng.
*****
Ôn Miên mất ngủ cả đêm, cô bị người ta cột vào ghế dựa, tầng ngầm của kho hàng chất đầy những thùng tàng trữ súng ống.
Trong buổi rạng sáng nhìn như yên bình này, rất nhanh đã có người phát hiện điểm dị thường, bọn họ cầm vũ khí buôn lậu lên, để phòng cảnh sát vây bắt.
"Đoành ----" Bên ngoài không biết ai đã nổ súng, trong lòng Ôn Miên không ngừng nảy lên.
Ngay ở cánh cửa lớn của tầng hầm, Cù Thừa Sâm di chuyển tới sau lưng một người đàn ông, đánh cho hắn ngất đi, không kịp lau máu trên mặt, anh đang bị kẹt trong một góc chết, nhắm súng vào ngay cánh cửa tầng hầm, chiến hữu nhanh chóng chạy tới, vây kín nơi này lại.
Bỗng nhiên đối phương ném ra một quả lựu đạn cay, cảnh sát đều được đeo mặt nạ phòng độc nên không sao, nhưng vấn đề là những người trước là kẻ địch hay là phe mình, có người căn bản không nhận rõ địch ta, giơ súng bắn quét một trận!
Cù Thừa Sâm hạ lệnh vào tai nghe: "Chú ý đừng nổ súng bậy! Cẩn thận con tin....."
Nhưng mà, kẻ địch lại không nghĩ thế, một gã đàn ông xông tới cửa kho hàng, cầm một con dao sắc bén, giữa màn xương mù trắng xóa, đánh lén Cù Thừa Sâm.
Cù Thừa Sâm đâm súng về phía sau đánh vào bụng hắn, xoay người đạp một cước khiến gã ta ngã lăn ra đất, anh bảo các đội hữu cùng nhắm vào phía tầng hầm, vừa đi vào đã thấy có người đang giữ cổ Ôn Miên, tay kia của tên bắt cóc thì không ngừng bắn phá, dường như tình huống xảy ra quá bất ngờ khiến hắn không có cách nào điều khiển được hành động của mình.
Cho dù biết họng súng đang hướng về phía mình, nhưng Cù Thừa Sâm phải bắt lấy cơ hội này, bằng không Ôn Miên sẽ rất nguy hiểm, anh đứng thẳng nổ súng, viên đạn trúng ngay mi tâm đối phương, động tác nghiêng người xinh đẹp, viên bạn khó khăn lắm mới xượt qua được cách tay anh!
Ôn Miên thoát khỏi ràng buộc, còn chưa kịp chạy tới, một tiếng nổ mạnh từ bên ngoài truyền đến, tiếng gầm rú vang vọng toàn bộ khu vực!
"Nằm xuống!"
Bên tai là tiếng hô của Cù Thừa Sâm, trước mắt là một mảng ánh sáng trắng vô cùng chói mắt, sau đó, ý thức chìm vào bóng đen.
Toàn bộ công trình xây dựng, hóa thành hư ảo, lửa mạng như tiếng gầm thét từ địa ngục, như thể là ngày tận thế, chỉ trong nháy mắt, chính tại nơi đây, tất cả những thứ tốt đẹp mà bạn có đều bị hủy diệt.
Hô hấp, nhịp tim, ánh mắt sâu thắm trong trí nhớ, có lẽ, cái gì cũng không còn.
Ôn Miên bị choáng váng một trận, cô lắc đầu, cố gắng muốn dùng sự đau đớn để khôi phục ý thức.
Chậm rãi mở mắt, thì ra, mình đã bị chôn vùi dưới tòa kiến trúc bị phá hủy, ngọn lửa đỏ đang thiêu đốt bên ngoài. Gạch ngói vụn và đoạn tường bị sụt lở gần như chắn kín xung quanh cô, không có một khe hở dư thừa nào để hoạt động, bên ngoài là lửa nóng cực mạnh, không gian bị lấp kín, dưỡng khí dần dần thiếu hụt.
Bên tai truyền đến tiếng hô gấp gáp: "Tỉnh? Cảm thấy thế nào?"
"Chân...... Bị đè lên......" Ôn Miên cố sức trả lời, cô không có cách nào để nhúch nhích, đoán chừng là chân đã bị gãy.
Vừa rồi nửa người của Cù Thừa Sâm đều che trên người cô, trán của anh chảy máu, quần áo cũng đầy vết máu, nơi cô không nhìn thấy, hai tay đã sớm máu thịt lẫn lộn.
"Còn bị thương ở đâu không?"
Ôn Miên lắc đầu, thật may, hai người bọn họ còn chưa bị đè chết, nổ chết, xem ra vị trí của bọn họ trùng hợp có phương tiện ngăn cản sóng xung kích để chống bạo động.
Cù Thừa Sâm dùng cái tay không gãy xương để lấy mặt nạ phòng độc xuống, đeo vào cho cô: "Đừng sợ, sẽ có người đến cứu chúng ta."
Ôn Miên cũng không lạc quan, cho dù mọi người tranh thủ thời gian, nhưng nếu không chờ được đến lúc ấy thì sao? Miện vết thương đang chảy máu, hơi thở mỏng manh, khói mù khắp nơi.... Tình huống vô cùng hiểm trở, chống đỡ không được bao lâu.
Tro tàn màu xám trắng bay lượn khắp nơi, đâm vào mắt khiến nước mắt chảy ra, cô thở hổn hển, nói cho người đàn ông: "Suy nghĩ một chút, còn có chuyện gì, chưa kịp làm, đợi sau khi ra ngoài rồi, nhanh chóng đi làm."
"...... Sinh đứa nhỏ thì cũng phải chờ cả tháng mới được."
Đôi mắt đen tố của anh dần đỏ lên, Ôn Miên giơ tay nắm chặt người đàn ông: "Em còn muốn cùng anh đi du lịch."
"Ừ, anh đồng ý."
Khuôn mặt Cù Thừa Sâm rủ xuống, một tay ôm chặt cô, anh bỗng nhiên nhớ tới cái đề tài kỳ quái vào mấy ngày trước của cô gái nhỏ này.
Mọi người đều nói mố tình đầu khó quên, với anh mà nói, đó chỉ là một hành trình đi được nửa đường, tình cảm nhỏ bé đó có gì đáng nói trước mặt quốc gia quân đội, nhưng Ôn Miên lại đến đập nát thành trì của anh.
Cô có thể thông hiểu, người khác có lẽ không thể, cô có thể để anh đi làm, người khác lại càng không thể.
Đôi mắt Cù Thừa Sâm mang theo ý cười, trong thời khắc này còn có thể thoải mái như vậy, cũng chỉ có người đàn ông như anh: "Hình như anh còn nợ em một lời cầu hôn."
Trong lòng đã bị cảm động, cô lặng lặng chờ đợi, chợt nghe thanh âm của người đàn ông: "Ôn Miên, em có nguyện ý gả cho anh hay không?"
Cô cố ý không trả lờ, Cù Thừa Sâm đành phải kiên trì, lại vô cùng thành kính nói: "Anh yêu Tổ quốc của anh, nhưng nếu không có em, sao có thể là Tố quốc của anh."
Cô khóc, hít thở thật lâu, cố gắng giảm bớt lượng khí bị tiêu hao: "Cù Thừa Sâm, em tự hào vì tổ quốc của em, nhưng mà, em tự hào vì anh hơn."
Cù Thừa Sâm cũng cười, rất vừa lòng với câu trả lời này.
Trong đầu anh bắt đầu xuất hiện một loạt chữ số, giống như tử thần đang phát ra tín hiệu đếm ngược cho bọn họ, phía sau lưng anh là cây súng trường sừng sững bất khuất như chính anh.
"Cù Thừa Sâm, em không muốn chết, em còn muốn yêu anh...." Ôn Miên cố gắng đè nén, làm cho cảm xúc của mình bình tĩnh lại, nhưng càng đè nén, nó lại càng dâng trào.
Ôn Miên, anh cũng yêu em.
Hy vọng anh có thể vĩnh viễn sống trong sinh mệnh của em.
Đáng tiếc cô nhìn không rõ, ánh mắt thâm trầm mà ôn nhu của anh.
Cù Thừa Sâm nắm chặt cây súng trong tay, đám bảo có thể sử dụng được bất cứ lúc nào.
Còn có một câu nói, cho dù sống hay chết, anh đều sẽ không nói cho cô.
Ôn Miên, viên đạn cuối cùng của người chiến sĩ, là để lại cho chính mình.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]