Tả Luân bình tĩnh tự nhiên, anh thu tay, nghĩ đến chuyện mình lại làm ra hành động này, bộ dáng lúc ngủ của cô khiến anh nhớ tới nụ hôn không thể giải thích được vào buổi tối hôm ấy.
Lúc đầu chỉ là sự hấp dẫn của người khác phái, vì anh trống trải đã lâu, muốn tìm một người phụ nữ để đùa giỡn?
Anh chưa từng có kinh nghiệm kết giao với người khác phái, cho nên cũng chỉ có thể dung túng cho chính mình.
So ra, Ôn Miên vô cùng mất bình tĩnh, cô mới đúng là người vô tội nhất, đầu tiên, đầu tiên, rõ ràng cô đang ngủ trong chăn lại bị hành vi bạo lực của trung tá làm cho tỉnh lại, tiếp theo, hai người đàn ông này lại mắt to trừng mắt nhỏ, khí thế giống như đang ném phi đao vậy, cô cảm thấy mình bị ngộ thương rồi.
Cúi đầu khôgn nói, Ôn Miên để mặc Cù Thừa Sâm giải quyết cục diện.
Tả Luân nhìn thẳng trung tá Cù, giọng điệu không nặng không nhẹ: "Tôi đến xem Ôn tiểu thư." Anh nhìn xuống giường bệnh của cô: "Vết thương đã tốt lên chút nào chưa?"
Ôn Miên rối rắm không biết có nên trả lời hay không, liền nghe trung tá Cù lạnh nhạt nói: "Là Cù phu nhân."
Tả Luân nghe vậy, cười đến có chút trào phúng, thôi đi, phân rõ giới hạn trước mặt anh, còn tuyên thệ quyền sở hữu, không có chút ý nghĩa nào.
"Cù phu nhân?" Người đàn ông không chút buồn bực, vẫn chăm chăm vào vấn đề cũ: "Vết thương đã tốt lên chút nào chưa?"
"Cảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-ngot-ngao-cua-trung-ta/3253695/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.