Lăng Tịnh vội vàng quẳng chăn sang bên, luống cuống xuống khỏi giường, lao như mũi tên ra quầy lễ tân hỏi về tung tích của hắn. Khi đó, cô được thông báo là hắn đã tự ý trốn khỏi viện, sẽ không có ai chịu trách nhiệm về sức khoẻ của hắn cả. 
Cô chết lặng tại chỗ, mặt bơ phờ như máu không lưu thông, hai chân mềm nhũn mà quỵ xuống sàn. 
- Vũ! Rốt cuộc là anh đã đi đâu? Sẽ không phải tới tìm Đường Nghiêu đó chứ! 
Hốt hoảng bò dậy, cô khua tay đẩy mấy cô y tá ra khỏi. 
- Tôi phải đi tìm anh ấy. 
Nói xong, cô liền ba chân bốn cẳng chạy, bắt vội chiếc taxi trước cổng bệnh viện, tới nhà tìm An Tự Đan. 
Tiếng chuông cửa vang lên đầy vội vã, nhưng lại chẳng thể nào vội bằng lòng cô. 
Cửa vừa mở, Lăng Tịnh lập tức nhào tới nắm lấy tay An Tự Đan, vừa há hốc miệng thở vừa nói: 
- Cầu xin cậu hãy nói cho tớ biết nhà của Hàn Dã đi. 
An Tự Đan cẩn thận quan sát biểu tình trên mặt Lăng Tịnh, đuôi mày trong thoáng chốc chợt nhướng lên. 
- Sao trông cậu hoảng hốt thế? 
Trong đáy mắt trống rỗng của Lăng Tịnh như bị khuấy đều bởi những suy tư, tim cô nhói lên từng cơn giống như bị một bàn tay vô hình bóp chặt. 
- Mặc Vũ… anh ấy bỏ đi rồi, tớ sợ anh ấy sẽ tới gặp người của Đường Nghiêu. 
Dần dần An Tự Đan cũng bị hoang mang theo, thanh âm như tiếng đàn loạn nhịp. 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-ngang-trai/2715552/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.