Đã trôi qua 3 tháng kể từ ngày Dịch Khải Liêm giam lỏng Á Hiên. Hôm nay trời cũng đã có tuyết, Dịch Khải Liêm cho phép cô ra vườn chơi nhưng lại cho đám vệ sĩ canh gác chặt chẽ.
Ngồi trên chiếc xích đu ngoài vườn, Á Hiên chìa tay để tuyết rơi xuống lòng bàn tay cô. Cô mỉm cười trong mệt mỏi, nhìn qua cánh cổng to lớn kia. Á Hiên muốn chạy ra thật nhanh để về cùng Brian, mỗi lần nghĩ về cậu bé là cô lại rơi nước mắt.
Bỗng đằng xa vang lên tiếng gọi lớn:
-Mẹ! Mẹ
Cô quay phắt lại thì ra là Brian cũng bị Dịch Khải Liêm đưa đến đây, Á Hiên dang tay ra đón con. Brian chạy sà vào lòng mẹ, 2 mẹ con ôm nhau sau mấy tháng xa cách. Cô gạt nước mắt rồi hỏi con:
-Sao con đến được đây?
-Dạ ba đưa con đến
Dịch Khải Liêm từ từ bước đến rồi cúi người xuống nói với Brian:
-Con vào nhà ăn bánh đi, để ba nói chuyện với mẹ
Cậu bé vội vàng tạm biệt Á Hiên rồi chạy vào trong, Dịch Khải Liêm đứng thẳng dậy quay sang Á Hiên:
-Cả nhà chúng ta cuối cùng cũng đoàn tụ, em thấy có hạnh phúc không?
Á Hiên nhăn mặt:
-Anh điên rồi! Thả tôi và Brian ra
Dịch Khải Liêm ôm chầm lấy cô rồi nói thầm:
-Không! Em và Brian là gia đình của anh, khó khăn lắm mới tìm được 2 người. Anh không buông tay nữa đâu
Á Hiên đẩy anh ta ra nhưng cô càng dùng sức đẩy thì anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-nay-von-di-khong-nen-ton-tai/2980178/chuong-21.html