Chiều hôm đó, cô trở lại nơi ở của hai người. Nhìn căn nhà sạch sẽ không một chút bụi nào cô biết là người giúp việc định kì mới đến lau dọn.
Cô cất đồ đạc rồi đi mua vài thứ để nấu đồ ăn tối. Sau khi thưởng cho mình một bữa tối bổ dưỡng cô ngồi xem phim một chút mà lại không biết ngủ mất lúc nào.
Khi cô đang trong cơn ngủ say, của nhà bị mở ra, một người đàn ông cao lớn đi vào bên trong nhìn thấy cô nằm trên ghế so fa ngủ ti vi vẫn sáng. Anh đi nhanh đến ôm lấy cô vào lòng. Cô bị động mà tỉnh dậy, nhìn khuôn mặt nhớ thương suốt hơn một tháng nay ở trước mặt. Tự nhiên nước mắt cô không kìm được mà rơi xuống.
Anh đưa tay ra lau nước mắt trên má cô đi. Vỗ vỗ nhẹ lưng an ủi cô.
" Ngoan. Có anh ở đây rồi "
Dạ Khâm hôn lên trán cô rồi lại ôm chặt cô vào lòng. Anh nhớ cô thật nhiều. Ôm bao nhiêu cũng không thấy đủ. Sau một hồi anh mới buông cô ra. Bế cô đi về phía phòng ngủ. Bật đèn đầu giường lên đặt cô ngồi lên đùi. Cô quay khuôn mặt đo đỏ vì khóc xong của mình sang.
" Anh bảo mai anh mới về cơ mà "
" Vì sợ em có chuyện gì nên anh lo lắng phải về luôn "
" Em không sao. Chắc do dạ dày có vấn đề "
" Mai anh đưa em đi khám "
" Vâng "
" Giờ đi ngủ thôi. "
Anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-nay-toi-chi-muon-danh-cho-em/3169753/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.