Ngọc La Lam đứng trước gương, trên tay cầm túi đồ lúc chiều đi mua với Dạ Tiểu Uyển. Cô thật sự không dám nhìn đến cái đồ này đâu thật là xấu hổ mà.
Nhớ đến lúc chiều khi mà cùng Dạ Tiểu Uyển đi vào trong trung tâm thương mại Tiểu Uyển dẫn Ngọc La Lam đi vào trong một tiệm đồ nội y. Ừm phải nói sao đây nhỉ?
Khi nhìn thấy món đồ trưng bày trên tủ kính, hai mắt Dạ Tiểu Uyển như phát ra ánh sáng. Lập tức bảo nhận viên cửa hàng lấy cỡ người của cô chọn một bộ như vậy.
Cô đứng đơ người không kịp phản ứng đã bị Dạ Tiểu Uyển kéo đi nơi khác.
" Cốc cộc "
" Chị dâu em vào nhé "
" ừ em vào đi "
Dạ Tiểu Uyển đi vào trong thấy cô từ trong phòng tắm đi ra trên tay cầm món đồ mới mua thì cười.
" Chị thấy con mắt của em có tinh tường không? Đảm bảo anh trai mà nhìn thấy thì có mà máu mũi chảy ầm ầm. "
" Uyển Uyển em... em đừng có mà chêu chị nữa. "
" Được rồi. Được rồi. Chị dâu đại nhân em không chêu chị nữa. Không nhỡ làm chị xấu hổ bỏ đi thì ông anh về sẽ lột da róc xương em mất. Ha ha ha. "
" Uyển Uyển "
Ngọc La Lam lại càng xấu hổ hơn.
" Chị yên tâm đi. Em lớn rồi mà cũng không có hay xấu hổ như chị vậy. Thôi nào không nói chuyện nữa. Xuống nhà ăn cơm thôi. Người làm nấu xong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-nay-toi-chi-muon-danh-cho-em/3169709/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.