Sáng hôm sau, Ngọc La Lam tỉnh dậy, cô cảm nhận được gì đó vẫn còn đang trong người cô. Cả hai người đều trần như mộng, Ngọc La Lam xấu hổ đến đỏ bừng cả mặt, động người định rút cái đó của người đàn ông xấu xa nào đó kia ra.
Dạ Khâm khi cô tỉnh lại cũng đã tỉnh, nhưng anh không có mở mắt ra mà nhắm mắt giả vờ ngủ tiếp.
" Ba "
Một tiếng vang lên trong không khí tĩnh lặng cô càng như muốn đào hố mà chui xuống. Định bụng bước xuống giường nhưng vừa vén chăn ra, thì eo đã bị người nào đó ôm lại vùi cả người cô áp vào lồng ngực ấm áp kia.
Hơi thở từ người Dạ Khâm chui vào trong mũi cô khiến cô cảm thấy thoải mái rất nhiều. Bỗng giọng nói khàn khàn của anh vang lên.
" Anh vẫn chưa tha thứ cho em chuyện ngày hôm qua đâu"
Cô tức giận quay người lại, ngẩng đầu lên nhìn anh.
" Rõ ràng anh đã nói mà không giữ lời. "
" Thế lời anh nói em nhớ những gì?"
" Anh... anh "
Cô xấu hổ rúc vào ngực anh.
" Anh nói là nếu em chịu được đến sáng mai anh sẽ tha thứ cho em. Những em mới chỉ chống đỡ được đến 3 giờ sáng thôi. "
" Nhưng nhưng cũng là sáng còn gì?"
Cô ủy khuất mà trả lời. Tức giận thật là tức chết cô mà. Đồ Quách Thiệu nói lời không giữ lời.
" Nhưng sáng của anh ít nhất cũng phải là 6 giờ sáng. "
"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-nay-toi-chi-muon-danh-cho-em/3169706/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.