Zayn đứng tựa cửa nhìn tôi, tôi im lặng, cố nhớ lại mọi chuyện, hôm qua tôi say thì phải, và sau đó thì quên rồi, quên luôn lí do sao lại ngủ ở đây. Nhưng mà tôi chắc chắn trong lúc say tôi lại nói nhiều thứ không nên nói rồi, giờ phải giả bộ như không biết gì thôi dù sự thật là tôi cũng chẳng nhớ gì cả:
- À, cảm ơn anh cho tôi....ngủ nhờ đêm qua nhé.
- Không có gì.
- Vậy tôi.....về đây
- Không tiễn: Chẳng hiểu sao Zayn nói thế nhưng mà miệng cứ tủm tỉm
- Chẳng lẽ, chúng ta.....
- Không như cô nghĩ đâu, tôi đã ngủ ngoài sopha
- Vậy tôi có nói gì lung tung không?
- Không, hoặc tôi quên mất rồi
- Vậy thôi, mà lỡ anh có nhớ lại thì cho tôi xin lỗi.
Tôi thở phào ra về, bước qua nhà mình, tôi mới nhớ ra chìa khoá tôi giấu dưới thảm để giày, thế mà hôm qua không nhớ, cứ đi tìm khắp nơi. Thật là, không hiểu sao tôi lại giấu nó đi làm gì trong khi ở có một mình, dẫn tới bao nhiêu việc không nên,giờ nhục nhã quá. Thế là mấy hôm sau tôi chẳng ra khỏi nhà nữa, lên ban công lại càng không. Bộ phim đã chiếu xong, rất thành công, mọi người lại bàn luận xôn xao về việc của tôi với Zayn, bao nhiêu phản hồi tiêu cực hay tích cực tôi đều đọc hết, và có nghĩa là tôi chuẩn bị phải đi show nhiều đây. Vừa nói xong là Đại Dũng gọi:
- Tối nay cô sẽ đi dự Tuần lễ thời trang nhé.
- Vâng.: Nói rồi là tôi phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-nay-co-the/1211886/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.