Thế mà cậu ấy đi thật, tôi cũng tức, chứ ngồi lì ở đó, một lúc sau thì Zayn quay lại, cầm theo bông băng y tế, rồi cậu ấy vừa động vào chân tôi, tôi đã gắt lên:
- Ai cho đụng vào
- Ngồi im đi
Tôi đành ngồi im, cậu ấy rửa vết thương, rồi sát trùng, v.v.v
- Đau lắm sao? Zayn hỏi với bộ mặt lo lắng
Vết thương này thì nhằm nhò gì với tôi, tôi tức cái vụ cậu ấy nói cái phần thưởng bao lậu tập luyện của tôi chỉ là mọt cái cúp, ý cậu ấy là cho Nhi mượn thì mất gì đâu đó, ừ thì với Nhi của cậu thì cái gì chả có được, nên vì thế mà nước mắt chảy hoài, cậu ấy hỏi tôi chỉ lườm nhưng không trả lời, Zayn tưởng tôi đau thật nên làm nhẹ hơn, rồi cậu ấy nói:
- Về sau đi đứng phải cẩn thận, không là té kiểu này dễ để lại sao?
- Sẹo hay ko kệ tớ, đi mà lo cho Đoá Nhi ấy? Tôi cãi bướng
- Thôi đừng lì nữa, cậu ghen phải không?
Tôi không trả lời, chỉ nhìn xuống đất. Cậu ấy lại nói tiếp:
- Mấy ngày nay Nhi bị bệnh nên hay cáu gắt, có gì cậu thông cảm cho cậu ấy,
Rồi, tất nhiên là sẽ thông cảm chứ. Zayn lại hỏi:
- Thế bây giờ có gì muốn nói với tớ không?
- Không
- Vậy tớ đi đây
- Cậu có thấy tớ phiền phức không?
- Sao cậu lại nghĩ như thế?
- Thì... tớ suốt ngày lẽo đẽo theo cậu, nhờ cậu làm bài tập giùm rồi còn làm Đoá Nhi bị khủng hoảng tinh thần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-nay-co-the/1211866/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.