Tôi tỉnh dậy, trời đã tối, toàn thân và đầu đau nhức. Điện thoại có hàng chục cuộc gọi nhỡ của Quyên, chắc nó lo lắm.Tôi muốn gọi lại báo cho nó biết tôi chưa chết nhưng điện thoại lại hết pin ngay sau đó. Tôi cố gượng dậy, bật đèn pin có thủ trước trong người lên rồi lần đường về, không biết đây là cái nơi mô nào nữa. Đi một lúc thì tôi thấy cái gốc cây tôi đã đánh dấu nên tôi biết đường đi về. Tôi không biết Đóa Nhi đang ở đâu hết, có thể bạn ấy cũng bị đánh ngất giống tôi, tôi vừa đi vừa gọi to tên bạn ấy, không chú ý nên đã trượt chân ngã làm trẹo chân. Ôi, đâu như chết đi sống lại, không có ai ở đây hết nên tôi đành phải cắn răng bẻ chân một cái rốp cho đỡ đau rồi đứng lên cà nhắc đi tiếp.
May quá, hình như mọi người ở kia, tới rồi. Quyên nhìn thấy tôi, chạy đến. Khuôn mặt lộ rõ nét lo lắng:
- Mày có sao không vậy, tao gọi cả chục cuộc mà mày không bắt máy
Sau đó nó dìu tôi về chỗ mọi người, lúc này tôi trông kỉnh khủng vô cùng, khuôn mặt trắng bệch, vừa đói vừa mệt, toàn thân lại đau nhức, nhảy tập tễnh theo quyên dìu về chỗ mọi người.
- Tìm thấy Tiên rồi: Tiếng Quyên gọi to
Mọi người bắt đầu tới chỗ tôi. Thầy phụ trách hỏi tôi sao lâu về thế.
- Dạ, em...
- Em tìm thấy Nhi rồi
Tôi cùng mọi người đều quay lại. Zayn đang bế Đóa Nhi, người nhễ nhại mồ hôi, có máu trên đầu Đóa Nhi, chẳng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-nay-co-the/1211853/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.