Lúc ấy, một hồi chuông điện thoại thình lình reo, anh mở to mắt, toàn thân ướt đẫm mồ hôi lạnh, chưa kịp định thần lại thì tay đã vội chộp ngay lấy ống nghe rồi.
Đó là điện thoại Thu Địch gọi đến, Ngô Tiếu Thiên vừa nghe tiếng cô thì tim như nhảy khỏi lồng ngực, liền vội vã hỏi: “Thu Địch à, em không sao chứ hả?”
Thu Địch nói: “Em vẫn khỏe mà, em vừa nhận được mail của anh, đã xảy ra chuyện gì vậy anh, thấy anh viết có vẻ giận dữ lắm. Em biết là anh đang rất nhớ em, nhưng anh cũng không nên tỏ ra bất mãn như thế chứ. Em đã nói với anh rồi mà, em và cái ông Cát Kiến Hào ấy chẳng hề nảy sinh bất kì mối quan hệ nào hết. Em thề có trời đấy! Còn tin hay không thì tùy anh thôi”.
Ngô Tiếu Thiên nói: “Anh chỉ muốn hỏi em một câu thôi Thu Địch à, lần trước trong bản ghi lời khai của phía cảnh sát thì những lời em nói có phải là sự thật không?”
Trần Thu Địch do dự một lát rồi nói: “Sau này em sẽ không thèm để ý đến họ nữa, Tiếu Thiên, anh không tin em thật sao? Anh cho rằng em sẽ làm những chuyện như thế sao?”
Ngô Tiếu Thiên giữ chặt ống nghe lớn tiếng nói: “Anh chỉ muốn em nói cho anh biết là những lời em nói có phải là sự thật không thôi? Em có biết là anh đang muốn điên lên không”.
Trần Thu Địch ngẩn người ra một lát rồi bật khóc thút thít: “Tiếu Thiên à, em xin lỗi anh.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-mau-hoa-anh-tuc/3252594/quyen-5-chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.