Chương trước
Chương sau
Lúc ấy, một hồi chuông điện thoại thình lình reo, anh mở to mắt, toàn thân ướt đẫm mồ hôi lạnh, chưa kịp định thần lại thì tay đã vội chộp ngay lấy ống nghe rồi.

Đó là điện thoại Thu Địch gọi đến, Ngô Tiếu Thiên vừa nghe tiếng cô thì tim như nhảy khỏi lồng ngực, liền vội vã hỏi: “Thu Địch à, em không sao chứ hả?”

Thu Địch nói: “Em vẫn khỏe mà, em vừa nhận được mail của anh, đã xảy ra chuyện gì vậy anh, thấy anh viết có vẻ giận dữ lắm. Em biết là anh đang rất nhớ em, nhưng anh cũng không nên tỏ ra bất mãn như thế chứ. Em đã nói với anh rồi mà, em và cái ông Cát Kiến Hào ấy chẳng hề nảy sinh bất kì mối quan hệ nào hết. Em thề có trời đấy! Còn tin hay không thì tùy anh thôi”.

Ngô Tiếu Thiên nói: “Anh chỉ muốn hỏi em một câu thôi Thu Địch à, lần trước trong bản ghi lời khai của phía cảnh sát thì những lời em nói có phải là sự thật không?”

Trần Thu Địch do dự một lát rồi nói: “Sau này em sẽ không thèm để ý đến họ nữa, Tiếu Thiên, anh không tin em thật sao? Anh cho rằng em sẽ làm những chuyện như thế sao?”

Ngô Tiếu Thiên giữ chặt ống nghe lớn tiếng nói: “Anh chỉ muốn em nói cho anh biết là những lời em nói có phải là sự thật không thôi? Em có biết là anh đang muốn điên lên không”.

Trần Thu Địch ngẩn người ra một lát rồi bật khóc thút thít: “Tiếu Thiên à, em xin lỗi anh. Những lời khai của em không đúng sự thật đâu. Nhưng lúc đó em buộc phải nói như thế thôi, nếu không thì em sẽ có kết cục y như Kaly vậy. Anh nên biết là không việc gì mà Cát Kiến Hào không làm được cả. Em vốn chẳng có chuyện gì mờ ám với ông ta cả đâu”.

Ngô Tiếu Thiên nghe những lời ấy thì những ức chế trong lòng cũng dần dần vơi bớt. Anh nhận thấy, thực chất trong thâm tâm anh vẫn mong Trần Thu Địch sẽ thừa nhận là cô đã làm chứng giả, anh không thể nào chịu nổi cú sốc nếu khả năng thứ nhất là đúng. Anh buông người ngồi xuống sofa, lấy tay quệt mồ hôi. Nhưng ngay lập tức anh lại cảm thấy kinh hoàng bởi chính tiềm thức của anh. Điều đó cũng có nghĩa là thà anh để cho Trần Thu Địch mắc phải tội làm chứng giả còn hơn là nghe Trần Thu Địch nói cô và Cát Kiến Hào có bất kì mối quan hệ thân mật nào.

Anh nhoẻn cười rồi nói: “Thu Địch à, có lẽ là do quá yêu em nên anh không muốn có bất kì một vết nhơ nào trên người em cả, cho dù là em đang lừa dối anh cũng được. Em hãy hứa với anh là sẽ mau mau quay về đi, cho dù sau này em có như thế nào đi chăng nữa thì anh vẫn sẽ luôn luôn ở bên cạnh em mà!”.

Trần Thu Địch nói: “Tiếu Thiên, có phải ý anh là chỉ cần em nói đúng sự thật thôi chứ anh không cần biết trong tương lai số phận của em sẽ như thế nào phải không?”.

Ngô Tiếu Thiên suy nghĩ một chút rồi nói: “Nếu như những điều em đã nói với anh là sự thật thì anh sẽ không bao giờ rời xa em đâu! Chẳng phải số phận của em cũng chính là số phận của anh sao?”.

Trần Thu Địch khóc và nói: “Tiếu Thiên ơi, anh hãy đợi em nhé, em sẽ mau chóng quay về bên anh mà, cho dù ở nơi chân trời góc bể nào thì em cũng chỉ muốn ở bên cạnh anh mà thôi”.

Ngô Tiếu Thiên nói: “Vậy thì anh sẽ gọi điện cho luật sư Lâm ngay bây giờ, nói cho ông ấy biết rằng những chứng cứ mà lúc trước em đã cung cấp đều không có thật nhé”!

Trần Thu Địch suy nghĩ một lát rồi nói: “Em cảm thấy là anh khoan hẵng nói chuyện này cho luật sư Lâm biết, vì em biết là ông ấy có mối quan hệ rất không bình thường với Sáu đại ca. Em sẽ tranh thủ quay về Los Angeles vào ngày kia, em cũng sẽ mang tro cốt của ba em về luôn”.

Ngô Tiếu Thiên nói: “Thu Địch này, có phải là anh đã quá ích kỷ không?”

Trần Thu Địch cười rồi nói: “Tiếu Thiên à, anh đừng có nghĩ quá nhiều như thế, anh hỏi giống trẻ con quá à. Trong chuyện tình cảm ai mà không ích kỷ hả anh?”.

Ngô Tiếu Thiên ngớ người ra một hồi, Trần Thu Địch đã cúp máy mất rồi.

Ngô Tiếu Thiên suy nghĩ thật kỹ những lời nói của Trần Thu Địch, do dự một hồi lâu, nhưng anh thật sự chẳng thể nào chịu nổi những lời mà luật sư Lâm đã nói tại văn phòng của ông là Trần Thu Địch và Cát Kiến Hào có mối quan hệ lén lút thân mật, thế là anh không nhịn được liền gọi điện đến văn phòng làm việc của luật sư Lâm, nói cho luật sư Lâm biết là Trần Thu Địch không thừa nhận những lời làm chứng của cô ấy trước đây là sự thật.

Luật sư Lâm im lặng một lát rồi nói với giọng thật trầm trọng: “Anh Thiên, anh có khẳng định những lời nói của anh và Judy là quyết định cuối cùng không?”

Ngô Tiếu Thiên nói một cách quả đoán: “Ông cứ cho là như thế đi! Chúng tôi đã chuẩn bị là sẽ bị khởi tố vì tội làm chứng giả rồi”.

Luật sư Lâm cười và nói: “Anh Thiên, nhất định là anh đã cố thuyết phục Judy rồi phải không? Tôi biết là anh chẳng thể nào chấp nhận mối quan hệ giữa cô ấy và ông Cát trong khoảng thời gian đó mà”.

Ngô Tiếu Thiên cười một cách lạnh lùng rồi nói: “Mặc cho ông muốn nghĩ như thế nào thì nghĩ, dù sao thì tôi cũng tin ở Judy”.

Luật sư Lâm nói: “Vậy thì tôi sẽ nói cho ông Cát biết chuyện này, ông ấy sẽ nhanh chóng có phản ứng thôi. Rất cám ơn sự hỗ trợ của anh, tôi sẽ giữ nguyên thái độ đối với quyết định của hai người”

Sau khi Ngô Tiếu Thiên làm rõ chuyện của Trần Thu Địch thì trong lòng anh mới nhẹ nhõm được một chút, nhưng khi nghĩ đến viễn cảnh tối tăm mà Trần Thu Địch sắp phải đối mặt thì lòng anh lai rối lên như tơ vò. Anh nốc cạn hai lon bia rồi lại mơ mơ màng màng đi vào giấc ngủ.

Khi tỉnh dậy Ngô Tiếu Thiên liếc nhìn đồng hồ thì đã hơn tám giờ tối rồi.

Lúc này anh thật sự mong muốn có một người cùng anh tâm sự.

Anh chợt nhớ ra Lưu Đông Khởi cũng là một luật sư, đối với những vụ án đại loại như vụ của Trần Thu Địch chắc anh ta có thể cho những lời khuyên có ích. Hơn nữa hôm trước Lưu Đông Khởi đã nhắc anh về chuyện làm thẻ xanh, anh đã có nghĩ đến và thấy cũng hợp lý lắm, sẵn tiện sẽ hỏi kỹ anh ấy về trình tự làm luôn.

Đúng là ở Mỹ nếu có được tấm thẻ xanh thì làm chuyện gì cũng sẽ tiện hơn rất nhiều. Mấy cái khác thì không nói, nếu như có thẻ xanh thì lần này lúc ba của Trần Thu Địch mất anh đã có thể cùng cô về nhà rồi.

Thực ra mà nói, chỉ cần anh chính thức kết hôn với Trần Thu Địch thì chuyện làm thẻ xanh chẳng thành vấn đề gì cả, nhưng anh chẳng hề muốn dựa vào cô ấy mà được lợi trong chuyện này, hơn nữa lúc trước anh cũng không quan tâm về chuyện làm thẻ xanh cho lắm.

Anh thật sự mong muốn được kết hôn với Trần Thu Địch mà không hề có yêu cầu gì từ nơi cô hết. Anh chỉ muốn thông qua một nghi thức thật trịnh trọng, mang tình cảm của hai người chính thức hòa vào làm một mà thôi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.