Chương trước
Chương sau
Tối hôm đó về nhà, Tiếu Thiên trằn trọc mãi không tài nào ngủ được. Một mình trong căn phòng im ắng, thiếu vắng bóng dáng quen thuộc của Thu Địch, anh thấy trống trải, buồn bã. Mấy tháng nay, anh đã quen có cô bên cạnh. Tuy có lúc họ ít nói chuyện với nhau, thậm chí có lúc cả hai cùng ngồi xem tivi nhưng chẳng ai buồn nói với nhau lời nào. Nhưng nói cho cùng mỗi người đều có thế giới riêng của mình.

Anh đã uống hai chai rượu, trong lòng suy nghĩ miên man, không biết Thu Địch có bỏ anh đi như Hà Như không nhỉ? Anh biết, lần này bất luận thế nào đi nữa anh cũng không để Thu Địch xa mình.

Hôm sau, khi đang làm việc trong phòng thí nghiệm thì Tiếu Thiên gặp đúng một vấn đề mà mấy hôm trước anh đã giúp Giang Cốc làm, bây giờ anh cần những số liệu có liên quan nhưng số liệu thì lại ở chỗ Giang Cốc.

Anh đang định đi tìm Giang Cốc thì bỗng nhớ ra là đã mấy ngày nay anh không thấy Giang Cốc đâu cả. Hai ngày qua vì chuyện của ba Thu Địch mà anh bận tối tăm mặt mũi nên quên béng mất anh ta.

Trước Lễ Tạ Ơn, Giang Cốc đã nhờ anh xin Hứa Mai nghỉ việc hai ngày. Anh nghĩ Giang Cốc xin nghỉ phép để cưới vợ, nhưng đã quá thời hạn nghỉ phép rồi mà anh vẫn không thấy tăm hơi Giang Cốc đâu. Nếu nói họ đi hưởng tuần trăng mật thì cũng không phải, họ đã sống chung với nhau rất lâu rồi sẽ chẳng để ý đến chuyện đó đâu.

Lạ nhỉ! Anh bèn đi tìm Stacy hỏi xem có chuyện gì không. Stacy cũng chịu. Tiếu Thiên gọi số điện thoại nhà Giang Cốc nhưng không ai trả lời. Anh gọi di động cho Bạch Quả nhưng không thấy trả lời. Lúc này anh cũng hơi lo bèn chạy đi tìm Hứa Mai. Hứa Mai cũng không biết.

Hứa Mai nhăn nhó nói: “Cái anh chàng Giang Cốc này cũng thật là! Đi đâu mất tăm mất dạng cả ngày thế không biết.”

Hứa Mai nhờ Thiên sau khi tan sở thì đến nhà Giang Cốc xem sao có chuyện gì không. Chiều đến Tiếu Thiên về sớm, anh đến nhà Giang Cốc trước, chỉ thấy căn nhà im ắng, không có động tĩnh gì. Về đến nhà, Thiên liền gọi điện cho Như hỏi về Quả và Cốc. Lúc bấy giờ Như vẫn đang ở công ty, vì sắp tới ông Jones sẽ lên tổng bộ ở New Jersey làm, nên mấy ngày nay Jones giúp cô làm quen với công tác quản lý ở công ty, thành thử cô thường phải làm thêm giờ đến khuya.

Hà Như nhận điện thoại của Tiếu Thiên, đắn đo suy nghĩ mãi. Có nên cho Tiếu Thiên biết bệnh tình của Bạch Quả không nhỉ? Vì hôm sinh nhật Bạch Quả, cô ấy đã nhờ cô tạm thời đừng cho mọi người biết về bệnh tật của cô. Cô không muốn để người quen của mình nhìn thấy bộ dạng xấu xí của cô trên giường bệnh. Sau hơn một tuần hóa trị lần đầu, tóc của cô đã rụng dần. Và đó là điều làm cho cô cảm thấy khổ nhất. Bạch Quả còn từ chối nhận sự giúp đỡ của Như, cô chỉ để một mình Giang Cốc chăm sóc.

Hà Như hiểu được tâm trạng của Bạch Quả mặc dù cô ấy làm như thế cũng không hay lắm. Thậm chí cô còn chưa nói chuyện này cho Lưu Đông Khởi.

Tiếu Thiên thấy Hà Như ấp úng nên càng sinh nghi. Anh hỏi: “Đã ba ngày rồi Giang Cốc không đến phòng thí nghiệm, sếp của anh muốn biết nguyên nhân. Em biết rồi đấy, bây giờ sếp anh đang không hài lòng về công việc của Giang Cốc, trong phòng cũng đã xì xào chuyện anh ấy.

Hà Như nghĩ: “Dù sao thì chuyện của Quả thì sớm muộn gì mọi người cũng biết, chi bằng nói cho mọi người biết sớm. Đến lúc đó nếu mọi người có muốn đi thăm thì cũng tranh thủ được thời gian, tránh để đến lúc tóc cô rụng hết rồi mới đi thăm. Lúc ấy Bạch Quả sẽ càng ái ngại hơn.

Vì thế Hà Như nói với Thiên: “Chỗ anh gần bệnh viện của trường, tối hôm nay anh ở nhà đợi em tới. Em và anh Khởi sẽ đón anh rồi chúng ta cùng nhau đến bệnh viện thăm họ.

Tiếu Thiên ngạc nhiên và nói: “Giang Cốc nhập viện hả? Tối Lễ Tạ Ơn chẳng phải vẫn còn khỏe đó sao? Anh ấy bệnh gì vậy?”. Hà Như thở dài: “Anh đừng nên hỏi nhiều, tối nay thấy họ thì biết liền”.

Tiếu Thiên ở nhà, sốt ruột đợi đến 9 giờ hơn. Hà Như và Đông Khởi đến. Khởi trông có vẻ mệt mỏi, má hóp vào. Hà Như thì mắt thâm quầng.

Hà Như vừa trông thấy Thiên liền hỏi: “Thu Địch đâu?”.

Tiếu Thiên lắc đầu trả lời: “Ba cô ấy bị bệnh, tối hôm qua cô ấy về Đài Bắc rồi.”

Đông Khởi hỏi: “Anh không đi với cô ấy à? Chẳng phải là ba cô ấy muốn gặp anh sao?”

Tiếu Thiên nhìn Hà Như, biết cô đã nói chuyện ba Thu Địch với Khởi, nên trả lời: “Hai bạn biết rồi đó, bây giờ mình vẫn chưa có thẻ xanh, xuất ngoại rất phiền phức, hơn nữa Đài Loan là đất nước rất khó nhập cảnh, nên đành để cô ấy về một mình.”

Rồi anh nói tiếp: “Trước nay mình cứ nghĩ cô ấy mạnh mẽ lắm chứ, bây giờ xa rồi mới biết cô ấy trẻ con quá, mình cứ lo quá.”

Hà Như cười: “Cuối cùng thì cũng có người để nhớ rồi nhé. Đó chẳng phải chuyện tốt hay sao?.”

Thiên cười: “Tốt hay xấu gì thì chỉ mình biết rõ.”

Lên xe, Khởi nói với Thiên:

- Hay là anh làm chuyện thẻ xanh, như vậy về nước hay xin học bổng hay cái gì nữa cũng dễ dàng hơn.

- Trước mắt mình vẫn chưa tính đến chuyện ấy, từ từ bàn sau vậy, bây giờ mình cũng chưa muốn về nước!

- Nếu anh muốn làm, có thể đến chỗ tôi, chỗ tôi có một anh đồng nghiệp người nước ngoài chuyên làm thủ tục di dân, giỏi lắm! Đến lúc đó tôi sẽ giới thiệu cho. Bây giờ anh đã đăng được mấy bài rồi?

- Một bài trên PNAS, bài trên science cũng duyệt xong rồi, còn một bài đứng tên đồng tác giả nữa.

- Trong một năm mà anh gặt hái được nhiều thành công như thế thật không dễ. Anh có thể tới chỗ Ban lợi ích Liên bang ở đây để họ hỗ trợ làm thẻ xanh cho nhanh.

- Vài ngày nữa tôi sẽ đưa hồ sơ cho cậu. Làm xong tôi sẽ mời cậu làm một chầu bia..

_________________
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.