Sáng thứ 6, Hà Như theo địa chỉ đã ghi đến nhà Bạch Quả. Cô mang theo một bó hoa, một bức tranh màu nước rất đẹp. Trong nhà chỉ có một mình Bạch Quả đang dọn dẹp, Giang Cốc thì đến phòng thí nghiệm. Hà Như là người khách đầu tiên. Thấy cô, Bạch Quả vui mừng mời cô vào nhà và nói:
- Giang Cốc đến phòng thí nghiệm rồi, có việc nhờ thì anh ta viện cớ chuyện này chuyện nọ rồi trốn mất. Ai ngờ mình lại rước một người như vậy được kia chứ.
Sau đó Quả vội vàng đưa Hà Như đi tham quan ngôi nhà. Nhà có hai lầu, tầng một là phòng khách, phòng ăn và một cái vườn nhỏ với một số cây cảnh đều bố trí rất đẹp; nhìn biết ngay là do bàn tay chăm sóc của Quả. Trong phòng khách có treo hai bức tranh sơn thủy. Đó là bút pháp của Giang Cốc và một bức thư pháp. Hà Như nhìn thấy bức tranh ấy liền cười và nói: “Không ngờ Giang Cốc còn có biệt tài này, mà lại vẽ rất sống động nữa chứ!!!” Bạch Quả lấy làm đắc ý nói: “Ngày trước ba anh ấy là một danh họa nổi tiếng trong Tiền Đường họa viện, do đó mà nó đã thấm vào máu thịt anh ta từ nhỏ, nên cũng biết võ vẽ vài nét. Hai bức này là do ba anh ấy vẽ. Khi tụi mình sang đây anh ấy mang theo, ông Giang Cốc nhà mình ấy hả, ẻo lả, yếu ớt, người phàm phu phục tử, đâu đủ thanh tao để vẽ được mấy cái cao quí như vậy. Ông Cốc lười lắm, chẳng có chuyện gì làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-mau-hoa-anh-tuc/3252576/quyen-4-chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.