Ít lâu sau, bạn trai của Bạch Quả – Giang Cốc lấy được bằng tiến sĩ khoa học. Anh vốn định đến đại học Haward hoặc Duke University lấy bằng tiến sĩ khoa học, vì bên đó điều kiện ưu đãi hơn, lương năm đầu vào khoảng 38.000đô. Nhưng Bạch Quả nhất định muốn anh đến Los Angeles.
Bạch Quả nói với anh qua điện thoại: “Giang Cốc, đây là một cơ hội, cũng có thể là cơ hội cuối cùng. Anh hãy suy nghĩ đi, bây giờ em đã ba mươi tuổi rồi, em không thể suốt ngày đợi giọng nói anh qua điện thoại. Bây giờ, tiền bạc với tụi mình không là gì cả. Em thật sự muốn có một gia đình, phát triển tương lai ở đâu cũng thế thôi, em muốn anh suy nghĩ kỹ những gì em nói.”
Hôm sau Giang Cốc trả lời điện thoại, nói anh đã quyết định, anh muốn đến miền Tây. Hồi đó, khi xin việc, anh đã gởi một bộ hồ sơ đến Đại học C, bên đó đã tiếp nhận anh. Nhưng lương năm của anh ít đi 8.000 đô.
Bạch Quả thở dài nhẹ nhõm, nhưng bỗng cô thấy lòng mình thật trống trải. Cô nghĩ, nếu như anh ấy sang đây, chẳng lẽ cuộc sống của mình bỗng chốc sáng bừng lên sao? Cô quan sát căn phòng trống vắng, tưởng tượng có bóng một người đàn ông tới lui trong nhà, cô bỗng thấy chán nản.
Cô tự hỏi tại sao lại phải kết hôn nhỉ? Mà nhất là con gái, lẽ nào một người con gái lại cần một người đàn ông đến như vậy? Xem ra những lời Hà Như nói đêm hôm đó tại khu vui chơi không phải là không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-mau-hoa-anh-tuc/28611/quyen-1-chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.