Cô đi như người mất hồn trở về căn nhà của mình, một căn nhà dù không rộng nhưng nó là nơi duy nhất mà cô có thể tự mình thuê được, là nơi duy nhất cô có thể trở về sau một ngày mệt nhọc đối chọi với công việc.
Từ khi còn nhỏ ba đã muốn cô theo nghề y nhưng lúc đó cô đã ngang bướng không đồng ý, nhưng sau này lại vì say ánh mắt của anh mà thay đổi quyết định đến cuối cùng thì cũng có làm được gì đâu chứ, lại trở về với con số không, một con số của chuỗi thất bại.
Cô nhớ lại những chuyện cũ có những kí ức vừa vui vừa buồn đang đan xen trong tấm trí cô, cô lại đột nhiên muốn trở về làm một đứa trẻ được cha mẹ bao bọc mà không phải chịu một chút áp lực nào từ cuộc sống này, nhưng làm sao có thể trở về được nữa con người ai cũng phải trưởng thành và tự chịu trách nhiệm cho cuộc sống của mình.
Khi đã chìm vào vô vàng suy nghĩ cô cuối cùng cũng đã có thể ngủ, từ lúc trở thành phóng viên cô đã không thể nào ăn đúng giờ, ngủ đúng giấc được
Sáng hôm sau, cô thức dậy sau khi vệ sinh cá nhân và ăn sáng xong, cô đã đến thẳng ngay bệnh viện để lấy lại máy ảnh vì nó là tất cả gia tài của cô, là cọng rơm cứu mạng đấy, ông chú đó không thể lấy được
Hôm nay cô không có cải trang nên dễ dàng đi vào nhưng ngay khi vừa đến khoa của anh thì thấy đang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-la-vi-dang-chocolate-la-vi-ngot/2742459/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.