Cô đã thật sự cảm thấy nhẹ nhõm khi quyết định nghỉ việc ở toà soạn giờ cô là một người rất nhàn hạ, sáng sau khi thức dậy cô vệ sinh cá nhân và nấu bữa sáng đến trưa lại tiếp tục nấu bữa trưa và đi dạo thăm thú cô chưa từng cảm nhận được mình lại có thể cảm thấy vui vẻ đến thế
Điều hối tiếc khi mà cô không đỗ vào trường y đã khiến cô tự trách vô cùng nhưng kể từ khi đi gặp vị bác sĩ tâm huyết ấy cô đã dần buông bỏ và lấy lại được sự lạc quan của mình
Không biết khi cô gọi anh ta là ông chú anh ta có giận không nhỉ, mà anh ta cũng đã 35 tuổi cũng không còn trẻ nữa anh ta đã đến tuổi lập gia đình
" Đúng nhỉ ! chú ấy cách mình 12 tuổi là chú ấy đã già rồi ! không được không được mình có nên làm bà mai mối cho chú ấy không ? cứ cái đà này chú ấy ế vợ mất , như thế mình sẽ tự trách lắm vì đã trù ẻo chú ấy "
Buổi trưa cô đã đến bệnh viện tìm ông chú của mình dường như cô nhận ra khi cô từ bỏ đi sự nuối tiếc ấy thì tình cảm của cô cũng có vài phần phai nhạt
"Chú Dư ! tôi đến đưa cơm cho chú " cô bất ngờ xuất hiện lúc anh đang xem hồ sơ bệnh án làm anh có hơi giật mình
"Sao cô lại không gõ cửa thế ! cô thình lình xuất hiện như vậy rất dễ dọa người khác đấy " anh ôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-la-vi-dang-chocolate-la-vi-ngot/2742453/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.