" Sao anh có thể quên em nhanh đến vậy con người của anh thật sự rất tuyệt tình " Trịnh Hà Anh oán giận mà trách anh
" Bây giờ cô mới hiểu được cảm giác đó của tôi sao liệu có quá muộn không ? lúc cô chọn cách rời bỏ tôi, cô có từng nghĩ tôi cũng đau lòng không ? tôi đã mất rất nhiều thời gian để chữa lành vết thương lòng này ! vậy mà bây giờ cô quay lại trách móc tôi bạc tình sao " nhắc lại chuyện cũ làm tâm trạng anh càng chùng xuống hơn
" Hải Nam ! em thật sự không thể nào từ bỏ anh được ! chẳng phải trước khi việc đó xảy ra cả hai chúng ta đều ngọt ngào bên nhau sao ? sao anh có thể bỏ lại chúng dễ dàng như thế " cô ta không chịu chấp nhận sự thật mà liên tục khóc lóc níu kéo anh
" Để có thể bỏ lại kí ức đó tôi đã phải trải giá rất nhiều đó ! cô đã hèn nhát để lại một mình tôi và rời khỏi đây trốn chạy ! kể từ lúc đó cô không phải đã chấp nhận việc hai chúng ta sẽ không thể quay lại như phút ban đầu được nữa " Anh nói với giọng lạnh lùng từng chữ từng chữ đâm vào trái tim cô ta , rốt cuộc cô ta vẫn là bỏ lỡ người đàn ông mình yêu
" Được em hiểu rồi ! em sẽ không níu kéo anh nữa và em cũng xin lỗi vì đã sợ hãi mà trốn chạy một mình ! trân thành xin lỗi anh " nói xong cô ta liền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-la-vi-dang-chocolate-la-vi-ngot/2742439/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.