Kể từ lúc đó, tâm trạng của Hạ Hiểu lập tức sa sút, trong cuộc họp nói đến những gì, cô đều không nghe lọt tai một câu nào.
Phạm Đông Đông liếc mắt nhìn cô, bất lực mà nghiêm túc nghe những gì trưởng phòng nói, trong lòng nghĩ: Một người thì mất hồn, một người thì dây thần kinh phản xạ quá dài. Hai người này rõ ràng là lương duyên vương vấn, vậy mà đối phương lại không biết. Nguyệt Lão chẳng chuyển nghiệp gì cả.
Có lẽ là vì những lời này chọc giận tới Nguyệt Lão, nên là sợi chỉ đỏ của cậu ta thất bại, quấn lên trên một người mà cậu ta tuyệt đối không ngờ tới, từ đó lọt chân vào biển hối hận. Đó là chuyện của sau này.
Hạ Hiểu vô tri vô giác họp xong, trải qua một buổi sáng không hề có hiệu quả gì, chậm rì rì leo lên chiếc xe bus quay về nhà. Cô chỉ cảm thấy đầu đau vô cùng, toàn thân vô lực, đang nghĩ chiều nay có nên xin nghỉ phép hay không? Nhưng mà phần thiết kế kia cô vẫn chưa làm xong, trưởng phòng chắc sẽ không cho cô nghỉ đâu.
Càng nghĩ càng đau đầu, dứt khoát trở về nhà, không thèm ăn cơm trưa mà trực tiếp lăn lên giường.
Ngủ một giấc tỉnh lại, Hạ Hiểu cảm thấy tinh thần tốt hơn hẳn. Kéo rèm cửa ra, mặt trời đã vui vẻ dịch chuyển trên con đường tới chân trời phía Tây. Hạ Hiểu nhìn đồng hồ đeo tay, vậy mà đã bốn giờ hơn rồi, cô lại lấy điện thoại ra nhìn, 3 cuộc gọi nhỡ, 4 tin nhắn, có lời hỏi thăm quan tâm của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-la-mot-qua-trung/927151/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.