Hàn Hiểu chưa bao giờ nghĩ rằng tên mìnhcó thể được thốt lên với vẻ khao khát cố gắng kìm nén như thế. Trong lúc đó côcảm thấy cảm động không nói nên lời.
“Không sao, đều là của người khác.” Hình Nguyên ngồithẳng dậy, kéo cô vào lòng.
Ánh sáng quá yếu ớt nên Hàn Hiểu không nhìn rõ thái độ trên mặt anh, nhưng côkhông thể lơ là với mùi máu trong xe. Cô đưa tay cẩn thận chạm vào bụng anh rồiđưa tay chạm lên ngực, cũng may, áo những chỗ đó đều khô.
Bỗng nhiên tay của cô bị Hình Nguyên giữ lại. Anh cúi người ghé sát vào tai cônói với giọng chỉ đủ hai người nghe thấy, “Đừng trêu chọc anh ở đây, còn cóngười ngoài.”
“Anh...” Hàn Hiểu giận không thể cắn anh một cái cho bõ tức. Con người này vìsao lại có thể vô trách nhiệm nói lung tung khi cô lo lắng cho anh như thế? HànHiểu gạt tay anh ra bởi vì lúc bị anh giữ tay lại, đầu ngón tay của cô chạm vàomột thứ gì đó dinh dính trên áo anh.
Tay Hàn Hiểu hơi run, Hình Nguyên không buồn để ý nắm lấy tay cô, xoa lên áomình, “Không sao thật mà, nếu có chảy máu cũng chỉ là vết thương cũ thôi.”
Tay Hàn Hiểu được anh cầm, tim cô cũng như có một bàn tay vô hình nắm chặt lấy,cô cảm thấy vô cùng đau đớn. Thấy anh cầm tay mình đưa lên môi hôn, Hàn Hiểumuốn rơi lệ.
Hình Nguyên cắn nhẹ lên đầu ngón tay cô, giọng điệu vui vẻ, “Anh nói này, khôngphải là em bị hành động anh hùng cứu mỹ nhân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-khong-tron-chay/2217222/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.