Chờ đợi một thời gian dài là để đến thờikhắc này, có thể nói “Tôi thích anh”.
Đúng là cưỡi lên lưng hổ khó xuống.
Hàn Hiểu nghĩ, vì sao cô lại để mình rơi vào tình huống này? Thấy một đĩa thịtkho tàu thơm ngon, không những không được ăn, ngay cả nuốt nước miếng cũngkhông được để lộ mà phải giả vờ như không hề có chuyện gì xảy ra...
Thật là đau đầu. Một người không phân biệt được Raphael và Titan như cô lại bắtđầu chiêm ngưỡng từng mảng màu sắc trên tấm vải vẽ - thật sự là từng mảng màusắc chứ không phải là nói khoa trương. [Raphael, Titian là những họa sỹnổi tiếng thời kì phục hưng ở Tây Âu.]
Hàn Hiểu tiến lại gần, rồi lại lùi ra xa, ra xa rồi lại tiến lại gần...
Màu sắc vẫn là màu sắc...
Đằng sau lưng có tiếng cười nho nhỏ.
Mặt Hàn Hiểu nóng rực và đỏ bừng lên như một mảnh vải màu đỏ. Anh đến đột ngộtkhến cho cô không biết phải đặt chiếc giẻ lau ở đâu.
“Không phải xem tranh sơn dầu như thế.” La Thanh Phong bước lại, kéo cô lủi rasau vài bước, liếc nhìn sắc mặt cô rồi mỉm cười, “Cô chỉ cần nhớ rằng, cho dùlà đề tài nào, tranh sơn dầu đều sử dụng ba thủ pháp là hình, ánh sáng, màu sắclà được.”
Hàn Hiểu là người làm kỹ thuật nên cô thường nói đến các số liệu, không bànluận được về chủ đề này. Cô nghe La Thanh Phong nói nhưng vẫn không hiểu rõ nênhỏi: “Những thứ loạn cào cào của Picasso tôi không nhìn ra được hình gì cả...”
La Thanh Phong trợn mắt nhìn cô, không nhịn được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-khong-tron-chay/20235/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.