Cho dù mười năm trước hay mười năm sau,nước chảy hoa trôi, mãi mãi không bao giờ vượt qua được khoảng cách.
Trở mình liên tục đến già nửa đêm mới ngủ được nênbuổi sáng cô dậy hơi muộn.
Hàn Hiểu làm vệ sinh buổi sáng trong mười lăm phút, cô chạy ra ngoài cửa nhanhnhư gió nhưng vẫn muộn hơn bình thường vài phút.
Quách Dung Dung đang đứng đợi cô ở bên đường. Cô ấy mặc một chiếc váy màu đỏtươi tôn lên dáng người cao ráo khiến cho Hàn Hiểu vốn dĩ là người không cónhiều cảm giác với màu sắc cũng cảm thấy mọi vật tươi sáng hơn.
Nhận lấy chiếc bánh mỳ bọc dừa Quách Dung Dung đưa cho, Hàn Hiểu thuận miệnghỏi: “Bây giờ đã mặc váy rồi, cậu không thấy lạnh sao? Dự báo thời tiết nói hômnay mới mười hai độ.”
Quách Dung Dung mở to mắt nhìn cô, “Mười năm nữa, nếu hai mươi độ thì mình cũngkhông mặc vừa nữa, đương nhiên phải tranh thủ thời gian.” Nói xong, thấy cô vẫnmặc áo đồng phục đi làm, “Công ty có chỗ thay đồ đúng là lãng phí với cậu, cậuxem có ai mặc đồng phục trực tiếp đi làm như cậu không?”
Hàn Hiểu không tán thành, “Buổi sáng mặc một bộ, qua mười mấy phút lại thay mộtbộ khác, không ngại phiền phức sao?”
“Không thể nói với cậu vấn đề này được. Được rồi, ăn đi, mình thấy trong việcăn uống mình và cậu còn có tiếng nói chung.” Quách Dung Dung lắc đầu, “Cả tuầnmới được nghỉ một ngày, cậu không biết nghỉ ngơi sao? Đống báo cáo nát đó có aikhông làm được? Đám người đó bắt nạt cậu rồi, cậu đúng là ngốc! Cậu nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-khong-tron-chay/20232/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.