Bàn tay đang cầm điện thoại của Phùng Khiếu Khâm vừa hạ xuống, thì lập tức có một bàn tay đặt lên vai anh ấy, người phía sau nhanh chóng lên tiếng:
“ Cậu lo lắng cho cô gái đó thì về đi, tình hình của lão đại đã qua thời kỳ nguy hiểm, ở đây có tôi là được rồi! ”
Người đó là thuộc hạ vô cùng thân tín của Phùng Chí Hâm, một cánh tay cực kỳ đắc lực. May mắn chuyến đi đó hắn không đi cùng anh ta, nhận nhiệm vụ điều tra thân phận những kẻ nội gián trong tổ chức, nên hiện tại vẫn khỏe mạnh và lành lặn.
Phải, Phùng Chí Hâm vẫn còn sống, nhưng hôn mê đến nay chưa tỉnh, là anh ta phúc lớn mệnh lớn nên còn sống sót và được cứu kịp thời, từ đó Phùng Khiếu Khâm luôn túc trực bên anh trai sợ xảy ra nguy hiểm.
“ Được, khi nào sắp xếp xong, tôi sẽ qua ngay. ”
“ Cậu Khâm, có xuất hiện ở tổ chức thì nhớ phải đeo mặt nạ. ”
“ Tôi nhớ rồi, ở đây giao lại cho anh! ”
• Ở thành phố E…
Sáu giờ tối, bóng đêm dần dần phủ kín, cộng thêm bầu trời đang kéo mây đen nên không gian càng thêm mịt mờ, và cảm giác trong Hề Dung Diệp kha khá sợ sệt.
Bốn giờ chiều, Thẩm Tường có liên hệ với cô, báo đã ra khỏi sân bay và đang trên đường đến đón. Lúc đó, do nóng lòng nên cô quyết định lên xe lái đi để rút ngắn thời gian, dẫu sao cô cũng chẳng thấy mệt, bảo bối ngoan ngoãn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-khong-the-cuong-cau/3458711/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.