Ông bà Khưu trở về thành phố E sau khi bà ngoại của Khưu Đông Bách được xuất viện. Mỗi thứ ở đây đều như thế, chỉ có Hề Dung Diệp là trầm lặng hơn lúc trước.
Cuối tuần, sau khi tan làm, Khưu Đông Bách trở về Khưu Gia như hằng tuần. Thế nhưng, vừa bước vào cửa chính thì bắt gặp Phùng Khiếu Khâm ngồi ở phòng khách nói chuyện với ông bà Khưu, bất giác nhìn lên cầu thang chợt thấy Hề Dung Diệp đang đi xuống.
“ Em chuẩn bị xong rồi sao? ”
Hề Dung Diệp gật đầu đáp với Phùng Khiếu Khâm, nhưng ánh mắt lại nhìn Khưu Đông Bách, sau đó lẽn đi nhìn lên người đối diện, cất tiếng:
“ Đi được rồi! ”
Phùng Khiếu Khâm khẽ khom người trước ông bà Khưu, hai tay chấp lại đặt ở phía trước, lễ phép từ tốn cất lời:
“ Xin phép hai bác, 10 giờ con sẽ đưa Dung Diệp về nhà. ”
Theo như những gì Phùng Khiếu Khâm anh biết, thì Dung Diệp là cháu của bà Khưu, nên việc đón cô đi ăn tối phải xin phép qua người lớn để họ có ấn tượng tốt về mình, lúc nãy quà cáp giá trị đầy tay trong lần ra mắt đầu tiên.
“ Ừ, hai con đi đi! ”
Sau đó, cả hai lướt ngang qua Khưu Đông Bách đang đứng, Hề Dung Diệp đi thẳng ra ngoài, còn Phùng Khiếu Khâm thì nán lại vài giây bắt tay chào hỏi “ anh vợ tương lai ”.
Cả hai lên xe ra khỏi cổng dinh thự Khưu Gia, lúc này Khưu Đông Bách tiến vào phòng khách, lên tiếng chất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-khong-the-cuong-cau/3458699/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.