Hề Dung Diệp khóc hơn một giờ đồng hồ trong xe, cuối cùng tâm trạng cũng khá lên một chút. Lúc này, cô tự đưa tay lau nước mắt cho chính mình, quyết định sẽ trở về dinh thự Khưu Gia và từ đây chẳng làm phiền đến nữa.
Trùng hợp, có một chiếc xe quen thuộc đang từ phía sau chạy tới, Hề Dung Diệp quan sát qua gương chiếu hậu nhanh chóng nhận ra chủ nhân, vội vàng khởi động để tránh gặp mặt người đó.
Thế nhưng, chiếc xe phía sau kia lập tức vượt lên, vừa dừng lại thì người đàn ông ngồi hàng ghế sau gấp rút bước xuống, dáng vẻ hiện tại trông như rất say rượu nhưng cũng có nét không giống.
“ Cậu ổn không thiếu gia? ”
Khưu Đông Bách không nói một lời, mở khóa cổng thành công tức khắc nghiêng ngã lao vào bên trong, đến quan sát xung quanh cũng không có thời gian.
Trong đầu của Hề Dung Diệp ngập tràn lo lắng, đôi mắt dao động tứ phương bộn bề suy nghĩ lẫn do dự đấu tranh, sau đó tháo dây thắt an toàn mở cửa ra ngoài.
Chạy đến, lên tiếng:
“ Anh Đường, Đông Bách bị làm sao thế? ”
Đường Dật e ngại nhìn cô, nhưng trong mắt cũng thể hiện sự lo lắng cho thiếu gia nhà mình, thành thật trả lời:
“ Cậu ấy bất cẩn bị hạ thuốc! ”
“ Hạ thuốc? ”
Hiện tại cô cũng đã trưởng thành, cộng thêm bốn năm du học bên Anh, hiểu biết cũng rất phong phú, nên hiểu rõ hạ thuốc là gì.
“ Phải, tối nay thiếu gia có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-khong-the-cuong-cau/3458695/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.