Sau khi kết thúc buổi họp báo, Nhan Nhu luôn ở trong nhà họ Nhan, trông có vẻ đã học được một bài học.
Nhưng Nhan Ôn hiểu rõ hơn bất kỳ ai, điều đó không thể nào!
Tăng Nhĩ Ngọc ngồi trên ghế sofa gọi điện với ông lão Nhan: "Ba, ba thật sự đã quyết định rồi u?"
“Nhĩ Ngọc, bao nhiêu năm nay, là mọi người bạc đãi con và Tiểu Ôn rồi, trước kia ba thật sự không ngờ Nhan Nhu sẽ thành ra bộ dạng như thể Ba biết nhà họ Nhan nợ hai mẹ con con, không bao giờ trả dứt được, nhưng xin con hãy niệm tình dù sao mọi người đều là người một nhà, đến dự tiệc đi
“Lần này, ba sẽ mời họ hàng mật thiết trong gia đình, có những chuyện, ba cũng muốn nói cho rõ ràng." Giọng điệu của ông lão Nhận bộc lộ sự áy náy và mệt mỏi,
Tăng Nhĩ Ngọc nhìn con gái trước mặt "Vâng, chúng con nhất định sẽ có mặt nhưng mà bạ ba phải chuẩn bị tâm lý, lỡ như xảy ra chuyển gi..." “Ba hiểu."
Ông lão Nhan gật đầu: "Chỉ cần mọi người có thể góp mặt là được rồi.”
Chắc có lẽ bây giờ, ông lão Nhan đã quyết định phải thanh lý môn hộ thật sự rồi.
Giả dụ Nhan Nhu chẳng làm gì cả, vẫn đồng ý ở lại nhà họ Nhan, vậy nhà họ Nhan sẽ nuôi nấng cô ta, nhưng nếu cô ta vẫn u mê chấp muội, kể cả đứa con trong bụng cô ta cũng không cần thiết giữ lại nữa.
Sau khi cúp máy, ông lão Nhận nhìn ngâm cảnh nui nơi xa xâm, đáy mát lấp lánh giọt lệ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-khong-the-cu-tuyet/1720503/chuong-503.html