Chương trước
Chương sau

Sau khi kết thúc buổi họp báo, Nhan Nhu luôn ở trong nhà họ Nhan, trông có vẻ đã học được một bài học.
Nhưng Nhan Ôn hiểu rõ hơn bất kỳ ai, điều đó không thể nào!
Tăng Nhĩ Ngọc ngồi trên ghế sofa gọi điện với ông lão Nhan: "Ba, ba thật sự đã quyết định rồi u?"
“Nhĩ Ngọc, bao nhiêu năm nay, là mọi người bạc đãi con và Tiểu Ôn rồi, trước kia ba thật sự không ngờ Nhan Nhu sẽ thành ra bộ dạng như thể Ba biết nhà họ Nhan nợ hai mẹ con con, không bao giờ trả dứt được, nhưng xin con hãy niệm tình dù sao mọi người đều là người một nhà, đến dự tiệc đi
“Lần này, ba sẽ mời họ hàng mật thiết trong gia đình, có những chuyện, ba cũng muốn nói cho rõ ràng." Giọng điệu của ông lão Nhận bộc lộ sự áy náy và mệt mỏi,
Tăng Nhĩ Ngọc nhìn con gái trước mặt "Vâng, chúng con nhất định sẽ có mặt nhưng mà bạ ba phải chuẩn bị tâm lý, lỡ như xảy ra chuyển gi..." “Ba hiểu."
Ông lão Nhan gật đầu: "Chỉ cần mọi người có thể góp mặt là được rồi.”
Chắc có lẽ bây giờ, ông lão Nhan đã quyết định phải thanh lý môn hộ thật sự rồi.
Giả dụ Nhan Nhu chẳng làm gì cả, vẫn đồng ý ở lại nhà họ Nhan, vậy nhà họ Nhan sẽ nuôi nấng cô ta, nhưng nếu cô ta vẫn u mê chấp muội, kể cả đứa con trong bụng cô ta cũng không cần thiết giữ lại nữa.
Sau khi cúp máy, ông lão Nhận nhìn ngâm cảnh nui nơi xa xâm, đáy mát lấp lánh giọt lệ
Tầng Nhĩ Ngọc thuật lại nội dung cuộc gọi với Nhân Ôn, Giang Tùy An cũng ở cạnh Nhan Ông
“Mẹ, mẹ muốn đi không?” Nhan Ôn hỏi.
"Mẹ nghe theo con" Tăng Nhĩ Ngọc biết Nhan Ôn có năng lực xử lý nguy cơ của Nhan Thị thì có năng lực giải quyết việc nhà họ Nhan, bà cảm thấy tự hào khi mình đó một cô con gái giỏi giang như thế
Nhan Ôn suy nghĩ vài phút: “Chúng ta cùng đi, xem thử ông nội giải quyết ra sao.
Nhan Nhu hãm hại cô trước, lại mua chuộc hung thủ bắt cóc Tăng Nhĩ Ngọc, còn tiết lộ bảng danh sách khách hàng của công ty, lại gây sự trong buổi họp báo. Dù tội danh nào, cũng đủ khiến cô ta không thể trở người.
Trưa hôm đó, ông lão Nhan tuyên bố việc mở tiệc nhà lúc ăn cơm.
Nhan Nhu và Nhân Kiệt cũng có mặt, nói thật tình, Nhan Kiệt vốn không muốn dùng cơm chung mầm với Nhan Nhu, mỗi lần nghĩ tới những chuyện cô ta từng làm, Nhân Kiệt liền không kiềm nén được cơn giận dữ trong lòng, im lặng nhẫn nhịn hoàn toàn là vì ông lão Nhân và Nhân Ôn.
“Tôi mai, phòng khách lớn nhất của khách sạn Châu Tế, vụ việc cụ thể sẽ do trợ lý Hàn thay ông sắp xếp sau khi ông lão Nhân nói xong, nhìn sang Nhan Như "Cháu đang mang thai, có thể không đi.
"Không cháu muốn đi. Nhân Nhu rằng nở một nụ cười gương gao Ông nổi, châu biết cháu phạm sai lầm trong buổi họp báo, cháu sẽ nhân cơ hội này, gửi lời xin lỗi đến mọi người."
Nhà họ Nhan cũng có các họ hàng thân thích nằm giữ cổ phần của công ty, tối hôm đó cũng có người tham dự tận mắt chứng kiến màn nổi điện của Nhan Nhu...
Nhan Kiệt không hề khách sáo hừ lạnh một tiếng, nuốt hai ngụm cơm rồi đứng dậy rời khỏi
“Cháu ăn no rồi."
Vừa ra khỏi cửa, cậu liền gọi điện cho Anh Muội "Trưa nay rảnh không? Tôi muốn đi thăm chị tôi."
"Vâng, tôi đến đồn anh
Nhan Kiệt và Anh Muối cùng đi vào biệt thự, Nhân Kiệt lập tức để ý tới hình bóng trên lầu hai có chút giống với Tăng Nhĩ Ngọc Nhưng bây giờ không phải bà đang ở nước ngoài, tung tích không rõ ư?
“Rốt cuộc sao vậy?" Cậu vòi vàng muốn xông vào bên trong
Anh Muội lỗi cậu ta một phát: "Chắc chị Tiểu Ôn đã có sự sắp xếp từ trước, anh đừng sốt ruột”
Nhan Kiệt nghe lời cô ấy, gật đầu lia lịa.
“Chị Tư, vừa rồi em hình như nhìn thấy. Nhan Kiệt mím đôi môi mỏng, chẳng biết nên hỏi hay không.
Nhan Ôn tựa vào ghế sofa, cái bụng nhỏ đã vô cùng rõ rệt, cô bật cười lên tiếng: "Em không nhìn lầm, mẹ chị luôn sống ở đây, không giống như lời đồn trên báo chí, bị người ta bắt cóc
“Rốt cuộc thế nào." Nhân Kiệt nói tới một nửa, bèn ý thức được điều gì đó!
khi Tăng Nhĩ Ngọc mất tích, Nhậm Nhu vừa vặn có mặt tại công ty
Chắc không phải
Nhan On không ngăn cản cậu ấy tiếp tục suy nghĩ, mà chậm rãi uống nước "Em đến đây, vì muốn hỏi chị có tham dự tiệc nhà không đó à?"
Nhan Kiệt ngơ ngác một hội rồi gật đầu Vàng, em nghe ông nội nói rồi, sợ chị không đi.
“Em hi vọng chị đi không?” Nhan Ôn nghiêng đầu hỏi ngược.
“Nói thật lòng, em có cách nghĩ giống ông nội, đều cảm thấy chị rất phù hợp quản lý công ty, thế nhưng, em lại không muốn chị thật sự cáo biệt ảnh đàn." Sau khi Nhan Kiệt biết chuyện Nhan Ôn mang thai, lập tức hiểu hành động khi cô tuyên bố nghỉ đóng phim.
"Em đương nhiên hi vọng chị sẽ tham gia tiệc nhà, lại e sợ chị đang mang thai.
“Trong lòng chị đã có dự tính, chị sẽ tham dự em yên tâm." Nhan Ôn bật cười nhìn sang Anh Muội: "Dạo gần đây việc nhà họ Nhân hơi nhiều, em phải chăm sóc Nhân Kiệt nhiều một chut."
“Em biết rồi." Anh Muôi gật đầu trả lời.
Khi Nhân Kiệt đến biệt thự Lan Đình. Nhận Nhà tim có đi dạo rời khỏi nhà họ Nhan đương nhiên ông lão Nhận sơn đã biết cô ta sẽ không chịu ngồi yên một chỗ, cũng cố tình phải người theo dõi cô ta.
Chiếc xe của Nhan Nhu lái thắng về khu ngoại ô, cô ta suy nghĩ nguyên nhân tại sao ông lão Nhan đột nhiên muốn cử hành tiệc nhà, vốn không chú ý đến việc bị người khác theo dõi
Cô ta đậu xe trước một căn biệt thự, sau đó gõ cửa, chẳng bao lâu Phùng Hằng Viễn mở cửa từ bên trong, còn nhìn ngó xung quanh một luot.
“Không ai đi theo cô chứ?”
"Không! Mau để tôi vào trong" Nhan Nhu hoảng loạn gỡ khăn choàng, bước vào bên trong
Phùng Hãng Viễn không suy nghĩ nhiều và chốt Ổ khóa cửa.
Lúc bấy giờ, người của Giang Tùy An cũng đuổi theo tới đây.
“Ông nội của tôi đột nhiên muốn tổ chức tiệc nhà, tôi cảm thấy rất kỳ lạ, toi sơ phải chăng ông nội đã biết chuyển gi ro không! Lan trước việc tiết lộ bảng danh sách khách hàng, anh đã xử lý gọn gàng chưa?"
"Cô nghi ngờ tôi ư?” Phùng Hằng Viễn hừ lạnh một tiếng, ánh mắt lướt qua chiếc va ly màu đen kế bên bàn trà: "Tôi đã nói rồi, tôi sẽ giúp cô giành lấy phần thuộc về riêng cô, nhưng cô không chịu nghe tôi, buổi họp báo hôm đó, còn gây ra vụ việc xấu hổ như thế
“Tôi chính vì quá lo lắng thôi! Hôm đó ánh mắt của ông nội nhìn tôi, tôi thật tình không biết phải hình dung ra sao... Tiệc nhà lần này, chắc chân có chuyện xảy ra!
Phùng Hằng Viễn lườm nguýt cô ta một phen “Sẽ xảy ra chuyện gì?”
“Tôi không biết, nhưng tôi không thể mạo hiểm đánh cược, chỗ anh có thuốc khiến con người. ngất xỉu không. Nhan Nhu bông níu lấy cảnh tay của Phùng Hãng Viên: "Anh nhất định có đúng không? Lần trước tôi và anh gặp nhau ở khách sạn, sau đó tôi chẳng nhớ gì cả, nhất định do anh chuốc thuốc cho tôi
*Cô đừng nói bay! Tôi không có thứ đói" Phùng Hang Vien biển sạc đay Nhan Như ra.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.