Chương trước
Chương sau
Âu Dương Hải thoáng chốc trở nên khó chịu, anh đối xử chu đáo với Bạch Hiểu Hiểu như thế, tại sao trong lòng cô ấy, địa vị của anh không bằng Nhan Ôn kia chứ.
Bạch Hiểu Hiểu chẳng có cảm giác lạ thường nào khác, cười đi sang chào hỏi Nhan Ôn: “Chị Tiểu Ôn!”
Nhan Ôn liền để ý đến sắc mặt của Âu Dương Hải. “Chị Tiểu Ôn, em rất nhớ chị... “Chị cũng nhớ em, nhưng mà, em có cảm thấy biểu cảm của ai kia hơi khác thường không?” Nhan Ôn bật cười hỏi.
Âu Dương Hải đứng cách sau lưng Bạch Hiểu Hiểu ở nơi không xa, vô cùng buồn bực cầm một ly rượu sâm panh, bực dọc nốc vào, đường đường ảnh đế, tại sao lưu lạc tới bước đường này kia chứ! Phải theo dõi trợ lý của mình từng giây từng phút, e sợ cô ấy bỏ chạy theo người khác...
Bị người ta phớt lờ thế này, anh đã trải qua biết bao nhiêu lần từ chỗ Bạch Hiểu Hiểu rồi.
Có người chú ý đến sự xuất hiện của Âu Dương Hải, lần lượt đến hỏi thăm bắt chuyện, bình thường trong các trường hợp như vậy, Âu Dương Hải vốn không thèm lộ diện, dù xuất hiện thì cũng tuyệt đối không thèm đếm xỉa đến sự o bể nịnh hót của đám người này, nhưng bây giờ, anh thấy Bạch Hiểu Hiểu gặp gỡ Nhan Ôn vui mừng thế kia, bèn quay lưng trò chuyện tán dóc với người khác.
Nhan Ôn nhìn thấy hết mọi việc, ráng nhịn cười và hỏi Bạch Hiểu Hiểu: “Dạo gần đây thế nào? Công việc có thuận lợi không?” “Âu Dương Hải xung khắc ngũ hành với em!” Bạch Hiểu Hiểu nhíu mày phỉ nhổ “Vậy à.” “Em chưa bao giờ thấy nghệ sĩ nào lười biếng như anh ấy!” Bạch Hiểu Hiểu chớp mắt, giây kế tiếp lộ ra nụ cười thấu hiểu: “Nhưng mà bây giờ em đã quen rồi, đa số vụ việc đều có thể xử lý tốt đẹp.
Rõ ràng Âu Dương Hải nắm chắc chủ ý phải thuần phục Bạch Hiểu Hiểu, để cô mãi mãi ở lại bên cạnh mình, song lần nào người thỏa hiệp cũng lại chính là anh!
Rốt cuộc ai mới là kẻ bị thuần phục đây? “Hiểu Hiểu à, em có để ý rằng, trên cuộc đời này, chỉ khi nào anh ấy đối mặt với em, mới là bộ mặt chân thật nhất, bao nhiêu người muốn làm trợ lý của anh ấy, nhưng đều bị từ chối.” Nhan Ôn thấy Âu Dương Hải khéo léo né tránh sự giao hảo của hai nữ ngôi sao, buông lời đầy ẩn ý. “Loại người này, em nhất định phải chăm sóc thật tốt, bởi vì không có em bên cạnh, cuộc đời của anh ấy sẽ mất mát rất nhiều.
Không phải danh lợi, mà là sự yên ổn trong tâm hồn. “Anh ấy thấy em dễ ức hiếp, cố tình hành em!” Bạch Hiểu Hiểu tức giận hừ lạnh một tiếng. “Thế nhưng, anh ấy rất nghe lời em mà “Nếu anh ấy không nghe, thì em nghỉ việc từ lâu rồi.” Bạch Hiểu Hiểu nghiêng người, nhìn thấy bên cạnh Âu Dương Hải đột nhiên xuất hiện thêm vài nữ ngôi sao mặc đầm dạ hội xinh đẹp thì mặt thoáng qua vẻ tức giận.
Nhan Ôn họ khan một tiếng: “Chị thấy hình như Âu Dương Hải không thích tiệc tùng thế này, em có cần sang kia đỡ rượu giúp anh ấy không?"
Bạch Hiểu Hiểu hung hăng quay lưng, nhưng giây kế tiếp, cô va phải ai đó đột nhiên đi tới chỗ này.
Ly rượu trong tay đối phương lắc lư, tiếp theo, hầu như cả ly rượu vang đổ lên chiếc đầm dài của đối phương.
Bạch Hiểu Hiểu vội vàng lên tiếng xin lỗi: “Thật xin lỗi, tôi.." “Xin lỗi cái gì! Cô đi đường không biết nhìn hay sao! Trong buổi tiệc cao cấp thế này, tại sao có thể loại thấp kém như cô xuất hiện kia chứ! Công ty nào vậy?”
Trợ lý đi chung của nữ ngôi sao đầm dài nhe nanh múa vuốt mắng: “Cô có biết chiếc đầm của chị Linh đắt bao nhiêu không?”
Bạch Hiểu Hiểu biết cô có trách nhiệm, vội vàng cúi đầu và gập người nói: “Thật xin lỗi, tôi thật sự không cố ý “Thôi được rồi, đừng cãi vã nữa, tôi thấy cô ta đích thật không cố ý, chiếc đầm này cũng không thể mặc tiếp nữa, bắt cô ta đền tiền là được rồi, tôi về phòng nghỉ ngơi thay đồ. Người phụ nữ tên chị Linh lườm nguýt Bạch Hiểu Hiểu một phen, giọng điệu tỏ vẻ bất lực.
Trong ngôn từ, hình như cô ta không thèm so đo với Bạch Hiểu Hiểu, đại từ đại bi, nhưng trên thực tế, một trợ lý nhỏ bé sao có thể bồi thường chiếc đầm dạ hội giá cao ngất ngưỡng được chứ.
Gương mặt của Bạch Hiểu Hiểu trắng bệch: “Thật xin lỗi! Tôi xem thử có thể giúp cô giặt sạch được không!” “Ồ, thật nực cười, chiếc đầm này mà cô có thể giặt sạch sao? Vả lại, sau khi cô giặt xong, chị Linh của chúng tôi sao dám mặc nữa! Tôi thấy cô chính là antifan của công ty giải trí nhỏ nào thì có! Hay là, cô là nhân viên của khách sạn? Gọi giám đốc của mấy người tới đây!”
Bạch Hiểu Hiểu cúi đầu thấp hơn nữa, bàn tay siết chặt, phải làm sao đây...
Sắc mặt của Nhan Ôn cũng trở nên khó coi, cô vừa định tiến lên, đột nhiên có một bóng dáng xuất hiện bên cạnh Bạch Hiểu Hiểu, anh ấy lôi Bạch Hiểu Hiểu ra sau lưng bảo vê.
Nhan Ôn thấy vậy bèn rụt chân về, chuẩn bị hóng hớt. “Có chuyện gì vậy?”
Đối phương thấy Âu Dương Hải xuất hiện, vội cười trừ và nịnh hót: “Anh Hải! Con nhỏ này làm bẩn chiếc đầm của chị Linh, chúng tôi đang chuẩn bị xử lý, không sao cả, chuyện vặt thôi mà, không cần anh Hải lo lắng. “Tôi không hỏi cô. Âu Dương Hải lạnh lùng lườm đối phương, sau đó nghiêng người nhìn sang Bạch Hiểu Hiểu: “Nói đi.” “Tôi... Tôi thấy có người mời rượu anh, lo anh uống say, nên định giúp anh đỡ rượu, nhưng mà. Không cẩn thận va chạm với chị Linh, tôi không cố ý, tôi nguyện chịu trách nhiệm, nhưng nếu bồi thường, thì tôi không...
Bây giờ Bạch Hiểu Hiểu đã tự lập rồi, vốn không có nhiều tiền như thế!
Âu Dương Hải luôn đối xử lạnh nhạt với mọi người, tại sao lại có lòng kiên nhẫn đối với một cô bé như thế kia chứ? Người kia giật thót, cảm thấy mối quan hệ của họ không bình thường chút nào.
Âu Dương Hải nhìn Bạch Hiểu Hiểu, sau đó nhìn sang chiếc đầm dài, tiến thẳng lên hai bước, để giày trực tiếp đạp lên vạt váy, sau đó giảm thêm hai phát: “Tôi chưa bao giờ nhúng tay vào việc riêng của người khác, nhưng chuyện của cô ấy tức là chuyện của tôi, chiếc đầm này xem như tôi hủy, phải xử lý ra sao cứ nhắm vào tôi.” “Anh Hải, anh."
Âu Dương Hải giơ cánh tay trái ôm lấy bờ vai của Bạch Hiểu Hiểu, nghiêm giọng nói: “Để tôi giới thiệu đôi lời, đây là trợ lý của tôi, Bạch Hiểu Hiểu, muốn giở trò lừa bịp làm ơn thay đổi tượng khác.
Nói xong, anh dẫn Bạch Hiểu Hiểu rời khỏi trong ánh mắt ngỡ ngàng của tất cả mọi người.
Vừa vặn chạm mặt với Giang Tùy An đang đi tới, anh lạnh lùng ném lại một câu: “Em đến rồi, về đây.
Giang Tùy An nhưởng nhẹ đôi mày, anh ấy dám gây hấn xong bỏ về
Nhan Ôn mỉm cười bước tới, khoác lấy cánh tay của Giang Tùy An: “Tùy An, anh bảo khi nào thì Hiểu Hiểu mới sáng tỏ ra chứ?” “Có lẽ cô ấy biết rõ rồi nhưng không phản hồi mà thôi.”
Bạch Hiểu Hiểu không cứng nhắc như khúc gỗ giống Tần Vũ, cô gái trẻ đang trong độ tuổi mơ mộng về tình yêu, làm sao không cảm nhận được một chút gì kia chứ?
Vả lại, cô ấy rất thông minh.
Nhan Ôn gật đầu, cảm thấy Giang Tùy An nói rất chí lý, chắc là Bạch Hiểu Hiểu chỉ không dám tin tưởng tấm lòng chân thành của Âu Dương Hải, muốn khảo nghiệm anh ấy thêm một chút?
Sau khi bước ra cổng lớn khách sạn, Bạch Hiểu Hiểu thoát khỏi vòng tay của Âu Dương Hải: “Buổi tiệc vẫn chưa kết thúc, anh là khách mời, tại sao có thể bỏ đi như thế? Vả lại, tôi vẫn chưa kịp trò chuyện thêm với chị Tiểu Ôn kia mà!” “Tôi!” Âu Dương Hải lôi cà vạt: "Cô là trợ lý của tôi, cô bị người ta ức hiếp ở trong kia, bảo tôi phải giương mắt nhìn ư? Tôi nói cho cô biết, nếu để tôi tiếp tục bắt gặp bọn họ đối xử với cô như vậy, thì chuyện gì tôi cũng có thể làm được.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.