Trong đêm, Bạch Hiểu Hiểu luôn túc trực bên giường chăm sóc Âu Dương Hải, sợ anh sẽ sốt cao thêm một lần nữa. Âu Dương Hải vốn ngủ rất ngon giấc, nhưng đột nhiên giật mình ngồi dậy, dọa Bạch Hiểu Hiểu sợ phát khiếp, cô ngẩng đầu lên thì bị anh ghì chặt vào lòng. "Tôi vừa nằm mơ gặp ác mộng.. Bạch Hiểu Hiểu nhíu mày rồi đẩy anh ra: "Đồ khốn! Quỷ mới tin lời anh nói Âu Dương Hải dở khóc dở cười nói: “Tại sao cô biết tôi giả vờ?" "Dù anh là ảnh đế, có kĩ năng diễn xuất tuyệt vời, cũng không thể dùng vào việc này chứ!" "Vậy được... Lần sau tôi sẽ chú ý." Âu Dương Hải nghiêng người: "Nhưng mà tôi thật sự không hề gạt cô." Tối qua, anh thực sự đã thấy một giấc mơ ngoài ý muốn. “Vậy trước kia anh bị bệnh, là ai chăm sóc anh?" Thần sắc của Âu Dương Hải bỗng ngơ ngác, lật người sang kia: "Tôi đói rồi, giúp tôi chuẩn bị chút đồ ăn ".." Bạch Hiểu Hiểu dõi nhìn bóng lưng của anh, đột nhiên cảm thấy có chút cô đơn thê lương, nhưng cô không hỏi thăm gì nhiều, ai mà chẳng có một bí mật khó thốt thành lời? Rất nhanh đã đến buổi tối ngày cuối tuần, Giang Tùy An đã đến chờ tại phim trường từ sớm. Nhan Ôn vừa kết thúc cảnh quay cuối cùng của hôm nay, Giang Tùy An liền sải bước sang kia, đôi mắt lạnh lùng của anh lóe lên sự dịu dàng mà người ngoài không thể bắt gặp: "Chúc mừng sinh nhật, bà xã." Sau đó đặt lên mã của Nhan Ôn một nụ hôn. “Anh phải tặng bản thân cho em, em có chịu nhận không?” “Em còn tưởng quà tặng đại loại như kim cương trang sức chẳng hạn. " “Người chồng tràn đầy tinh lực như anh không tốt sao?" Hai người nói xong bèn nhịn không được cùng nhau bật cười. Sự tương tác thân mật của bọn họ làm mọi người xung quanh chú ý đến, bao gồm cả Âu Dương Hải. Sau khi nhìn đi chỗ khác, ánh mắt anh có chút lạnh lẽo “Chị Nhan Ôn, sinh nhật vui vẻ!” "Chúc mừng sinh nhật Càng ngày càng xinh đẹp nhé! Người trong đoàn phim lần lượt hô hào, Tiểu Cảnh Hàng cũng đi tới: “Tôi đại diện tất cả đồng nghiệp trong đoàn phim, chúc cô sinh nhật vui vẻ, ngoài ra tặng thêm hai ngày nghỉ phép cho cô, có phải rất cảm động không?" Nhan Ôn nghiêng đầu nhìn Giang Tùy An, và rời khỏi người anh, nói với tất cả mọi người rằng: “Cảm ơn mọi người! Vậy... Chúng tôi đi trước đây nhé?" “Mau đi đi! Nếu không chủ tịch Giang sẽ tháo dở đoàn phim của chúng tôi mất Ngay từ sớm hôm nay Nhan Ôn đến phim trường làm việc, mọi người đã đặt quà tặng được chuẩn bị sẵn vào phòng của cô, chờ cô trở lại, tự động sẽ phát hiện những bất ngờ nho nhỏ đó. Dù là Âu Dương Hải, cũng chuẩn bị một món quà nhỏ dưới sự yêu cầu mãnh liệt của Bạch Hiểu Hiểu, năm lần với quà của mọi người. Và ngay buổi trưa thứ hai, còn có món quà của Nhân Kiệt được đặc biệt chuẩn bị nhân dịp lần đầu tiên lên sân khấu, chỉ là mọi thứ đều được tiến hành trong âm thầm. Vừa mở cửa nhà, Nhan Ôn liền nhìn thấy căn phòng được Giang Tùy An bố trí xong xuôi, mùi hương hoa hồng thấm đượm đang vấn vít người cô, Nhan Ôn cảm động quay người ôm chặt lấy anh. “Chúc mừng sinh nhật. “Em rất nhớ anh, tuy hầu như mỗi ngày đều có thể gặp được anh, nhưng trong phòng khách sạn không có anh, ngủ lại khó vào giấc Giang Tùy An lập tức nhấc bổng cô lên, đi vào phòng ngủ. “Anh cũng vậy." Giọng anh khàn đặc. Lần đầu tiên không hề kiêm chế, kịch liệt thế kia... Sau khi kết thúc, hai người ôm nhau. “Quay người qua "C?” Nhan Ôn nghi ngờ quay qua, một sợi dây chuyền kim cương hơi lạnh lẽo xuất hiện trên chiếc cổ của cô. Giang Tùy An vừa giúp cô đeo vào, vừa nói: “Đây là tác phẩm đắc ý của nhà thiết kế hàng đầu thế giới Luvis, trên đời này chỉ có duy nhất một sợi, dù về phần thiết kế hay thủ công, đều rất xứng với em. Sợi dây chuyền này còn có một tên gọi vô cùng đẹp đến tình yêu duy nhất. Nhan Ôn ngầm nhìn sợi dây chuyền đơn giản và tinh tế này, mim cười nói rằng: “Em rất thích nó. Điều quan trọng không phải món quà quý giá bao nhiêu, mà là tấm lòng của người tặng, cô biết Giang Tùy An hiểu mình, có rất nhiều thứ chẳng phải càng đắt càng tốt, mà là càng phù hợp càng tốt. Nhan Ôn quay đầu tựa vào lòng anh. "Cuối năm, theo anh về nhà ra mắt ông nội." “Cuối năm nay sao? Tại sao bây giờ không đi gặp ngay” "Chẳng phải em đang có dự định sinh em bé sao? Chẳng thà chờ sự nghiệp của em ổn định một chút, chúng ta mang tin tức tốt về nhà, ông nội sẽ càng vui mừng hơn nữa. “Anh Muội nói với anh à?" Nhan Ôn nghiêng đầu bật cười: “Em cũng chưa xác định cho lắm. "Anh không hối thúc em, rất nhiều việc hãy để nó thuận theo tự nhiên, nếu đã cho em một lời hứa, thì anh sẽ mãi nằm chặt bàn tay của em, không bao giờ buông ra" Nhan Ôn gật đầu, trong lòng cô cũng hiểu rất rõ, ngành nghề của cô có lẽ không được người nhà họ Giang chấp nhận một cách dễ dàng, lỡ như khi thật sự gặp mặt, bọn họ không hài lòng về người con dâu như cô thì phải làm sao? Giang Tùy An vuốt mái tóc dài của cô: “Anh sẽ không để em vì anh mà từ bỏ cái em theo đuổi. Anh không cảm thấy ước mơ của Nhan Ôn có xung đột gì với gia đình của mình, anh cũng sẽ dốc hết khả năng giúp cô tiến lên sân khấu cao hơn. “Ông xã, anh đúng là rất cưng chiều em. “Nhận được sự thừa nhận của bà xã, vậy sau này anh càng phải nỗ lực hơn nữa. Người đàn ông này đã xuất hiện trong cuộc đời của cô vào giây phút sa ngã nhất, nhưng lại luôn âm thầm giúp đỡ cô, ủng hộ cô, tình cảm chân thành này khiến Nhân Ôn cảm thấy trân trọng gấp bội. Cả đời này, cô đều phải đối xử với anh thật tốt, mãi không đổi thay. Ngày hôm sau, Nhan Ôn nhận được lời chúc mừng của bạn bè như chị Hà, Thượng Quan Lệ, Thụy Khắc Tuy mọi người không cách nào gửi quà tận tay, nhưng đều dùng cách thức khác nhau để bày tỏ tâm ý của mình, sáng hôm nay, Tăng Nhĩ Ngọc cũng tự làm vài món điểm tâm mang đến biệt thự Lan Đình, sau đó tự tay nấu một bữa ăn thật ngon cho Nhan Ôn. "Đây là mẹ và con rể cùng nhau hoàn thành đó, con nếm thử đi, hôm nay con là ông thọ, ăn xong món này còn phải ăn thêm một bát mì trường thọ nữa. Nhan Ôn cảm động bật cười: "Vâng!” “Con đã rất ốm rồi, không cần phải cố gắng giảm cân vì đóng phim nữa, phải khỏe mạnh!” Giang Tùy An ngồi cạnh cầm đũa: “Cô ấy không cần tiếp tục khống chế cân nặng nữa, muốn ăn gì thì ăn nấy. Theo mặt đánh giá của bên ngoài, Nhan Ôn luôn là một người vô cùng lạnh lùng kiên cường, nhưng ở đây có hai người mà cô yêu thương nhất, cô giống như một cô gái nhỏ bé mãi không trưởng thành. “Sau này, mỗi năm sinh nhật của con, mẹ đều sẽ đến chúc mừng cho con. Lúc bấy giờ, Giang Tùy An mang ra một chiếc hộp gấm đã được chuẩn bị sẵn: "Mẹ, cái này tặng cho mẹ" "Mẹ cũng có à?" Tăng Nhĩ Ngọc sững sở, mỉm cười đón lay. "Là mẹ mang Nhan Ôn đến trên đời này, hôm nay là ngày sinh nhật của cô ấy, cũng là ngày kỉ niệm của mẹ, cám ơn mẹ đã trao tặng Nhan Ôn tốt như vậy cho con" Tăng Nhĩ Ngọc mở hộp gấm ra, nhìn thấy một chiếc vòng đeo tay ngọc bích, rất xinh đẹp. "Cám ơn món quà của con, suốt nhiều năm nay, mẹ luôn mơ tưởng đến ngày này, bây giờ đã thực hiện được, hai con phải sống hạnh phúc với nhau, đây chính là tâm nguyện to lớn nhất của mẹ, chỉ cần hai con hạnh phúc, bảo mẹ làm gì mẹ cũng chịu!” "Được rồi, đừng nói những chuyện này nữa, mau ăn nào, hôm nay là sinh nhật của Nhan Ôn, hai con hãy vui chơi sảng khoái. Mẹ phải đến công ty họp, lát liên lạc sau.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]