Chương trước
Chương sau
Và con chó của hàng xóm luôn sủa ỏm tỏi với người chồng của cô. “Hôm nay cảnh sát lại đến nữa rồi? Tạm thời em đừng đến cửa tiệm, không an toàn"
Nhan Ôn lơ mơ gật đầu, muốn ghé sát người chồng để quan tâm anh ấy, thì đột nhiên thân thể của người chồng trở nên trong suốt, còn nhân vật bà chủ do Nhan Ôn đóng cũng kinh hoảng tỉnh giấc từ trong cơn mơ ngay lúc này.
Nhan Ôn cần biểu diễn nỗi sợ hãi và kinh hoảng khi choàng tỉnh... Vả lại còn phải quay cận cảnh khuôn mặt để ghi rõ sắc thái, cô ngồi trên giường đôi, vầng trán ướt đẫm mồ hội, thần sắc kinh hãi dần giảm bớt.
Khi nhân viên công tác ở cạnh nhìn thấy cảnh quay này thì đều kinh ngạc trước diễn xuất của Nhan Ôn, cô diễn rất ư chân thật, giống hệt như vừa trải qua một cơn ác mộng, mọi người trong phim trường đều bị có thu hút.
Bao gồm cả Âu Dương Hải cũng cảm thấy Nhan Ôn rất lợi hại.
Đến lúc Nhan Ôn và Âu Dương Hải diễn tay đối với nhau, Bạch Hiểu Hiểu và Anh Muội cùng ngồi cạnh quan sát. “Chị Tiểu Ôn rất tốt bụng, cô ở cạnh chị ấy phải chú tâm thật nhiều, chăm sóc chị ấy thật tốt.” “Tôi biết mà.” Anh Muội có bề ngoài thanh tú, chiếc mũi nhỏ nhắn khiến con người cô toát lên một vẻ tinh nghịch, khi cất tiếng nghe giọng rất hay và trong trẻo. “Chị ấy làm việc sẽ phớt lờ sức khỏe của mình, cô nhất định phải nhắc nhở chị ấy nghỉ ngơi và ăn cơm đúng giờ.”
Anh Muội nghiêng đầu nhìn sang Bạch Hiểu Hiểu, đột nhiên bật cười nói: “Nhan Ôn đích thật rất lợi hại, đối với tôi mà nói, cô ở cùng Âu Dương Hải càng khiến người khác ngưỡng mộ. “Tại sao?” Trong đầu Bạch Hiểu Hiểu xuất hiện gương mặt có phần lạnh lùng đó, vừa nghĩ đến anh ấy, Bạch Hiểu Hiểu liền rùng mình một phen: “Tôi ước chị Tiểu Ôn đón tôi về biết bao, cô còn ngưỡng mộ tôi ư?” “Cô là trợ lý mà Âu Dương Hải chỉ mặt điểm tên, anh ấy chỉ cần cô, vả lại từ lúc anh ấy ra mắt đến nay, cô là trợ lý duy nhất mà anh ấy dẫn theo bên cạnh. “Vậy sao? Làm thế nào mà cô biết rõ ràng thế này?” “Năm năm trước, tôi từng đi phỏng vấn làm trợ lý của Âu Dương Hải, lúc đó anh ấy vẫn chưa nổi tiếng như hiện nay, công ty muốn tuyển dụng một người chăm sóc cho anh ấy mọi lúc, nhưng Âu Dương Hải từ chối, anh ấy bảo anh ấy không cần trợ lý, nhưng bây giờ, anh ấy lại lựa chọn cô.” Anh Muội mỉm cười và kiên nhẫn giải thích. “Bây giờ vị trí trợ lý của Nhan Ôn bỏ trống, chính vì Âu Dương Hải trao đổi với cô ấy rằng phải dắt cô đi.” “Ơ?” Bạch Hiểu Hiểu sững sờ, cô không ngờ vụ việc lại như vậy, thoáng chốc vẫn còn lợ ngo.
Anh Muội để ý hết những biểu cảm của cô ấy, cô kể cho Bạch Hiểu Hiểu nghe những chuyện này vì để trả thù năm xưa Âu Dương
Hải phớt lờ cô, cô hơi tò mò, vụ việc sẽ phát triển đến mức nào?
Sau khi kết thúc buổi ghi hình, người Âu Dương Hải đều thấm đẫm nước lạnh, tuy thời tiết đã dần trở nên ấm áp, nhưng phim trường lại hơi lạnh lẽo, anh nhìn xung quanh thì chẳng bắt gặp bóng dáng của trợ lý đầu cả?
Anh Muội bước tới phủ áo khoác lên vai Nhan Ôn, nhìn thấy Âu Dương Hải đang tìm kiếm Bạch Hiểu Hiểu khắp nơi, thuận tiện thốt ra một câu: “Lúc nãy tôi thấy Bạch Hiểu Hiểu bảo với nhân viên công tác rằng phải đi vê." “Đi về? Sao vậy?” “Cô ấy biết chuyện anh lừa cô ấy ký hợp đồng” Anh Muội không hề che giấu.
Nhan Ôn đứng cạnh mím môi cười, bưng cốc nước ấm, nhìn Âu Dương Hải vội vàng chạy ra khỏi phim trường, ngay cả quần áo cũng chưa kịp thay. Anh chạy tới khách sạn, vừa đúng lúc ngăn chặn Bạch Hiểu Hiểu đang lôi hành lý, chuẩn bị rời khỏi. “Cô làm gì vậy!” “Câu này đáng lẽ phải để tôi hỏi anh mới đúng? Tôi phải về nhà, anh tránh ra. “Cô đã ký hợp đồng với tôi, tôi không cho phép cô bỏ đi.” Âu Dương Hải không cho cô có cơ hội né tránh, anh giành chiếc hành lý của cô, sau đó quay đầu nhìn cô nghiêm nghị: “Nếu cô tiếp tục gây rối thì tôi sẽ vác cô lên mang đi, cho cô ba giây để suy nghĩ. “Anh... Anh giở trò vô lại!” Bạch Hiểu Hiểu tức giận phồng mang trợn mắt, nhưng lại không với được chiếc hành lý của mình, chỉ có thể cắn môi đi theo Âu Dương Hải. “Tôi có thể vô lại hơn nữa, cô có muốn chứng kiến một phen không?” Âu Dương Hải lên tiếng, tiến lên phía trước một bước, sau lưng Bạch Hiểu Hiểu chính là bức tường, cô vì né tránh Âu Dương Hải mà lưng nép sát vào tường, nhưng thân thể nhỏ bé của cô hoàn toàn bị người đàn ông trước mặt lồng kín. “Anh Hải, sao vậy?” “Chưa thấy cãi nhau bao giờ à?” Âu Dương Hải không khách sáo rống lên một tiếng, cúi đầu nhìn Bạch Hiểu Hiểu, giọng nói thấp trầm: “Cô muốn tiếp tục làm loạn ở đây tới mức để mọi người trong đoàn phim đều biết được sao?” “Làm sao anh có thể quá đáng thế kia chứ! Một người ba mươi tuổi đầu, anh thật ấu trĩ!” “Cô tự lôi hành lý muốn bỏ đi, cô không ấu trĩ ư?” Âu Dương Hải nắm chặt va li, không có hành lý thì Bạch Hiểu Hiểu không bỏ đi được. “Được, tôi không cãi với anh nữa, tôi sẽ nói đạo lý với anh, tại sao anh nhất mực bắt tôi làm trợ lý của anh?” “Để cô biết rằng tôi không phải là kẻ biến thái giết người mà cô nhận định. “.” Bạch Hiểu Hiểu nhìn anh bất lực, trong lòng nảy sinh một ý nghĩ, tại sao người đàn ông như vậy vẫn có rất nhiều người hâm mộ, người hâm mộ của anh có biết con người này vô lại biết bao không? “Tôi không muốn làm trợ lý cho một người luôn đùa bỡn và ức hiếp tôi!” “Vậy... Tôi làm trợ lý cho cô.”
Bạch Hiểu Hiểu nhíu chặt đôi mày, không hề khách sáo hừ lạnh một tiếng: “Nếu anh tiếp tục ức hiếp tôi, tôi sẽ tìm phóng viên lật tẩy hành vi xấu xa của anh!”
Nhưng sự uy hiếp của cô chẳng hề có tác dụng với Âu Dương Hải. “Chỉ cần cô đồng ý ở lại làm trợ lý của tôi, cô muốn nói gì với phóng viên chả được, cô hãy suy nghĩ mau đi, đóng xong cảnh quay này thì đoàn phim phải nghỉ ngơi, chẳng tới vài phút, trong đại sảnh sẽ đầy người đứng vây nhìn đó.” “...Được, tôi ở lại! Được chưa nào!”
Bạch Hiểu Hiểu liếc chiếc va li trong tay anh: “Anh hãy trả đồ đạc cho tôi trước đã. “Không được, tạm thời để trong phòng của tôi.” “Tôi không vô lại như anh, tôi sẽ không lừa gạt, sẽ không lén lút bỏ trốn.
Nếu Âu Dương Hải chẳng nói như vậy, cô cũng sẽ không hiểu lầm chị Tiểu Ôn của mình. “Tôi còn phải trở về đoàn phim, cô lên lầu trước đi, đến phòng tôi lấy chiếc áo khoác màu xám tới đây.” Âu Dương Hải vừa nói vừa lau mũi đi ra.
Bạch Hiểu Hiểu nhìn thấy quần áo trên người anh vẫn còn đang nhiễu giọt, bèn mím chặt mỗi đi vào thang máy.
Mấy phút sau, cô ôm áo khoác của Âu Dương Hải và một chiếc khăn khô trở về phim trường, trong lòng mắng rủa một ngàn lần về người đàn ông vô lại này, tại sao con người như vậy có thể làm ảnh để? Thật không công bằng mà
Anh đóng vai nam chính biến thái trong bộ phim “Cánh đồng lúa mạch”, chắc chắn là diễn theo bản tính của mình!
Trước kia cô còn tưởng anh là người đàn ông lạnh lùng cao quý, đều do cô nhìn lầm cả.
Bởi vì hôm nay kết thúc công việc sớm hơn, đạo diễn bỗng quyết định tăng một cảnh quay, vẫn là cảnh diễn tay đổi của Nhan Ôn và Âu Dương Hải.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.