Chương trước
Chương sau
Anh luôn không thích nơi đông người, không thích vòng vo, không thích sống ở đô thị, không thích dùng bữa đúng giờ...
Nhưng vì níu giữ Bạch Hiểu Hiểu ở lại, anh đều nhịn hết, vả lại lần lượt phá lệ vì cô.
Nếu như vậy vẫn không theo đuổi được, thì anh thật tình phải nghi ngờ bản thân. “Bắt đầu từ chỗ nào?” Bạch Hiểu Hiểu từ bỏ ý định về nhà, ngồi xuống đối diện hỏi Âu Dương Hải.
Âu Dương Hải nhăn mày, bỗng dưng anh hơi lo lắng, nếu một ngày nào đó Bạch Hiểu Hiểu biết được tất cả mọi chuyện hôm nay đều vì cô ấy, cô ấy sẽ phản ứng ra sao?
Bị anh nhìn chăm chú, Bạch Hiểu Hiểu lại cúi đầu theo phản xạ.
Đột nhiên Âu Dương Hải lên tiếng: “Tôi muốn theo đuổi cô” “Cái gì?” Bạch Hiểu Hiểu mở to đôi mắt, dường như sắp nghẹt thở: “Anh nói đùa đó há?"
Âu Dương Hải dời ánh mắt: “Ừ, đây chính là lời thoại" Giọng điệu của anh xen lẫn cảm giác thất bại.
Nghe anh nói như vậy, Bạch Hiểu Hiểu thở phào một hơi, nhưng giây kế tiếp, cô không khách sáo vung cho Âu Dương Hải một cú đấm: “Đừng đùa giỡn kiểu này!”
Âu Dương Hải bất lực lắc đầu, sao đầu óc của người phụ nữ này lúc thông minh, lúc ngốc nghếch thế này? “Bắt đầu đi.” Anh giơ kịch bản lên. “Vâng... Bạch Hiểu Hiểu tỏ bộ dạng xung phong đi chết. “Đúng rồi, khi nào tôi có thể gỡ băng gạc vậy?” “Chắc là trước khi gia nhập đoàn phim. Bạch Hiểu Hiểu lật xem kịch bản, vài hôm trước cô đã lướt xem một vài tình tiết, bây giờ xem tỉ mỉ hơn thì bị tình tiết và vai diễn thu hút một cách nhanh chóng.
Nếu Âu Dương Hải và Nhan Ôn đảm nhận vai diễn, nhất định sẽ rất hay!
Bây giờ cô đã bắt đầu mong chờ bộ phim lên sóng rồi.
Vả lại cô cảm thấy Giang Tùy An tìm Âu Dương Hải đóng vai nam chính vẫn còn một nguyên nhân rất quan trọng, chính là bản thân Âu Dương Hải có nét tương đồng về thói quen sinh hoạt của nam chính. “Tôi chỉ không thích tiếp xúc với người lạ, không có nghĩa tôi là một người có sở thích quái lạ, có thể tôi chỉ thích cuộc sống yên tịnh. Một lát sau, Âu Dương Hải mới thốt ra một câu.
Anh luôn muốn tìm kiếm cơ hội để hóa giải hiểu lầm của Bạch Hiểu Hiểu, nếu không, cô bé này cứ mãi sợ sệt anh thì anh làm sao có thể tiến thêm bước nữa? “Lời đồn trong giới giải trí đã đồn đại tôi quá ư đáng sợ, nên cô mới sợ tôi như vậy”
Bạch Hiểu Hiểu nghe vậy, chớp chớp đôi mắt. Nhớ đọc truyện trên Truyện88.net để ủng hộ team nha!!!
Tương tác trong khoảng thời gian gần đây, cô đích thật cảm thấy Âu Dương Hải chẳng khiến người ta sợ hãi như lúc mới gặp.
Bà Nhan thu dọn đồ đạc của mình ngay trong đêm, nhưng chẳng cách nào trốn được ông Nhan. “Sao lại dọn dẹp những thứ này?” “À, con gái của một bạn học cũ kết hôn, nhất định mời tôi cho bằng được, tôi có thể phải đi vắng vài hôm.” Bà Nhan không quay người, bình tĩnh đối đáp như mọi ngày.
Ông Nhan gật đầu: “Được, có chuyện gì cần thiết cứ để quản gia sắp xếp cho bà, chơi vui vẻ một tí.
Công ty còn cả đống việc chờ xử lý, ông Nhan đương nhiên không thể rảnh rỗi. “Đúng rồi, anh nghe người làm nói Tiểu Nhu lại cãi lời em rồi, nó vừa tiếp quản công ty, khó tránh tâm trạng không ổn định, anh sẽ quản lý nó thật tốt, em đừng để bụng.
Quản ư?
Bà Nhan nghe thấy đó, nhưng chỉ mỉm cười bảo chẳng sao cả.
Bởi vì bà đã nghe những lời này suốt nhiều năm nay, lần đầu như thế, lần một trăm cũng như thế, Nhan Nhu vốn không hề nương tay nửa phần, và sự mong chờ của bà cũng bị mài mòn theo dòng thời gian dài đằng đẵng.
Cuộc đời của bà chính là sự tồn tại vô cùng để tiện trong con mắt của đại tiểu thư nhà họ Nhan.
Tại sao bà phải sống hèn hạ như thế này chứ! “Đi tắm để giải tỏa mệt nhọc đã.” Bà Nhan đẩy ông Nhan vào nhà tắm, sau đó ngồi cạnh ban công, ngắm nhìn bầu trời đêm vô tân.
Người nhà họ Nhan, bao gồm cả ông Nhan đều không phát hiện bà Nhan có điểm nào khác biệt với thường ngày, chỉ có Nhân Kiệt lúc dùng bữa vào ngày hôm sau, trông sắc mặt của bà Nhan không được tốt cho lắm, hỏi thăm một câu: “Dì ơi, dì bị sao vậy?” “Dì không sao, có thể hôm qua mất ngủ đôi chút.” Bà Nhan cầm ly nước, hớp vài ngụm “Không sao cả, nghỉ ngơi một chút sẽ ổn thôi.”
Nhan Kiệt gật đầu: “Nếu không khỏe thì gọi bác sĩ đến nhà thăm khám xem sao. “Dì biết rồi, hôm nay dì phải đi vắng vài hôm, trong nhà có chuyện gì thì con hỗ trợ ba con nhé.”
Nhan Kiệt gật đầu, cứ thế dõi nhìn bà Nhan lôi hành lý rời khỏi cánh cổng lớn của nhà họ Nhan.
Chẳng ai ngờ rằng sau đó sẽ xảy ra biến cố lớn thế này.
Bà Nhan lôi hành lý đến thẳng Đại Hoa.
Lúc này, Nhan Ôn cũng đi cùng Giang Tùy An đến công ty, hoặc có lẽ trong thâm tâm cô, cô không còn hận bà Nhan từ lâu rồi, đối với cuộc đời có chút thê thảm của mẹ ruột, cô đau lòng hơn bất kỳ người nào.
Nhưng lại bất lực. “Chủ tịch, bác gái đến rồi.” Tần Vũ gõ cửa, nhẹ nhàng thông báo.
Giang Tùy An và Nhan Ôn nhìn nhau, hai người cùng đứng dậy, đi vào phòng tiếp đãi.
Vừa vào cửa, Nhan Ôn liền phát hiện hôm nay bà Nhan dường như có vẻ càng tiều tụy hơn, cả người lộ sự cô đơn thấy rõ. “Tiểu Ôn. Bà Nhan thấy họ bước vào, khỏe miệng lập tức nở nụ cười. “Tùy An, anh cứ đi làm đi.” Nhan Ôn lên tiếng.
Dù sao đây cũng là chuyện của mẹ con cô, cô không muốn khiến Giang Tùy An bị động tiếp nhận mối quan hệ mẹ con ngượng ngùng như thế này, Giang Tùy An hiểu ý, dẫn Tần Vũ rời khỏi. “Tìm con có việc gì?” Nhan Ôn ngồi xuống đối diện bà ấy, giọng điệu xen lẫn vẻ xa cách và lạnh lùng.
Bà Nhan cũng đã quen, bà mỉm cười và rút một chiếc hộp trang sức cổ điển khắc hoa từ trong hành lý: “Lúc con kết hôn, mẹ chẳng có của hồi môn gì trao tặng con, những thứ này là một chút tâm ý của mẹ, mẹ biết con lấy được chồng tốt, chẳng thiếu thốn gì cả, những thứ này... xem như là lời chúc phúc của mẹ dành cho con.
Bà Nhan đặt hộp trang sức đến trước mặt Nhan Ôn: “Dạo trước kia, mẹ đọc tin tức bảo con bị thương, sao rồi? Bị thương ở đâu vậy?” “Chỉ bị trẹo chân thôi, không sao cả.” Nhan Ôn lạnh lùng trả lời. "Vậy thì tốt... Đều do Nhan Nhu quá đáng!” Bà Nhan muốn ngồi gần Nhan Ôn thêm chút nữa, nắm tay Nhan Ôn nói thêm vài câu, nhưng động tác của bà bị khựng lại một cách máy móc: “Mẹ chỉ muốn đến thăm con, sau này, con phải sống thật tốt, càng ngày càng hạnh phúc, mẹ đi trước đây.
Nhan Ôn không ngăn cản, mà cứ thế dõi nhìn bà Nhan rời khỏi, cảm giác của cô luôn nhạy bén, lần này, cô phát hiện bà Nhan khác hẳn, không còn quyến luyến nhà họ Nhan nữa.
Suốt nhiều năm nay, rốt cuộc giữa mẹ con cô bị gì ngăn cách vậy?
Nhan Ôn nhìn hộp trang sức trên bàn, chìm đắm vào sự im lặng, cô cảm thấy trong lòng rất khó chịu, bởi vì hận nhà họ Nhan, cô chưa bao giờ sống ngày tháng có mẹ bên cạnh, nếu như bà Nhan rời khỏi nhà họ Nhan, mẹ con cô có giống như trước kia được không... Nhưng lại nghĩ mẹ cô làm sao có thể từ bỏ thân phận bà Nhan được chứ?
Vì vậy, cô chỉ giương mắt nhìn bà Nhan rời khỏi.
Sau khi bà Nhan đi khỏi, Giang Tùy An bước đến bên cạnh Nhan Ôn: “Vẫn ổn chứ?”
Nhan Ôn ngẩng đầu, ánh mắt lung lay nhẹ và dịu dàng trả lời rằng: “Không ổn lắm.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.