Cô ta đích thật không thông minh bằng Nhan Ôn, không được người khác yêu thích như Nhan Ôn, nhưng vậy thì sao nào, cô ta sẽ không từ bỏ đâu. Sau khi Nhan Nhu điều chỉnh tâm trạng, nghỉ ngơi trong phòng một lát, đến khi người hầu gọi cô xuống nhà dùng bữa tối, cô ta mới thay đồ ra khỏi phòng. Thế nhưng vừa đến ngã rẽ thì nghe thấy tiếng trò chuyện của hai em trai. “Hôm nay họ thật sự gặp mặt rồi ư?” Lão nhị Nhan Trình đang theo học bằng tiến sĩ, đẩy gọng kính kim loại lên, bất lực lắc đầu: “Rốt cuộc phải gây gổ đến bao giờ?" Em út Nhan Kiệt lưu manh dựa vào cầu thang bên cạnh: “Kết thúc được ư? Danh tiếng của chị tư càng ngày càng lớn mạnh trong giới giải trí, chị hai sẽ mãi ganh tỵ với chị ấy thôi.” “Sao em quan tâm đến tình hình trong giới giải trí của em ấy thế?" “Em ngưỡng mộ đó mà! Chị ấy dám làm những chuyện mà chúng ta không dám làm, em nghe nói nam chính trong bộ phim mới của chị ấy là Âu Dương Hải, Ôi thật cừ quá đi.” “Ngưỡng mộ cái gì? Em cũng muốn bị đuổi ra khỏi nhà ư? Vả lại, đóng phim không đơn giản như em nghĩ đâu, em có biết đám diễn viên đó chịu bao cực khổ không?" Nhan Trình lườm cậu ấy: "Lo mà học cái ngành quản lý công thương của em đi.” “Hứ, anh vốn không hiểu diễn xuất, em đã xem đoạn phim của chị tư được người hâm mộ tung lên mạng rồi, chị ấy thật sự rất có thiên phú về diễn xuất, sớm muộn gì cũng sẽ nổi danh lừng lẫy, em là em trai của chị ấy, nhất định cũng có thiên phú! Có đúng không nào?” “Ngốc nghếch... Nhan Trình chê bai đùn đẩy cậu ta: “Em hãy tỉnh ngộ đi, còn chế nhà không đủ phiền toái hay sao? Làm ơn sau này em đừng nhắc tên Nhan Ôn trong căn nhà này nữa, để lỗ tai của anh được thanh tịnh đôi chút. "Do em nhắc sao? Rõ ràng mọi người đều biết vụ việc ra sao, bây giờ trách móc em? Mỗi ngày truyền hình đều phát quảng cáo của chị ấy, có bản lĩnh thì các người bảo đài truyền hình đóng băng chị ấy đi!” Nhan Kiệt cảm thấy người nhà họ Nhan thật độc đoán, thừa nhận Nhan Ôn là một diễn viên xuất sắc khó thế sao? “Không rảnh đếm xỉa đến em, anh dùng bữa tối trong phòng đây. Nhan Trình nói xong thì rời khỏi. Nhan Nhu đứng ngay góc rẽ nghe hết toàn bộ câu chuyện của bọn họ một cách rõ ràng, Nhan Ôn đến nơi khác đóng phim ư? Vả lại diễn viên đóng phim chịu nhiều cực nhọc, vậy thì thỉnh thoảng bị thương một tí, hoặc là, biến mất triệt để, thì cũng xem như xong chuyện chứ? Nếu cô ta biến mất khỏi thế giới này, vậy thì sẽ không cần nhìn thấy cô ta trên ti vi nữa. Nhan Nhu lập tức trở về phòng ngủ, dặn dò trợ lý điều tra thông tin cụ thể về địa điểm ghi hình ngoại cảnh của Nhan Ôn. “Nếu để ông nội biết được tôi đang làm gì, hậu quả của anh nhất định sẽ thảm hơn Nhan Ôn!” Trợ lý không dám rề rà, lập tức đi thực hiện. Bởi vì địa điểm ghi hình cho bộ phim “Kẻ ngông cuồng đêm ám” đặt tại vùng núi, nên điều kiện ở không được tốt, thậm chỉ có vài đêm sẽ trú ngụ tại túp lều hoặc nhà tranh. Đêm nay, đoàn phim đến địa điểm ghi hình đầu tiên, núi Hàm Chung. Vả lại, chỉ có thể ở trong một khách sạn vô cùng cũ kỹ. “Nhan Ôn, tối nay khiến cô chịu cực rồi, nhưng đoàn phim sẽ cố gắng sắp xếp điều kiện tốt nhất cho cô, nhưng cô cũng phải chuẩn bị tâm lý chịu cực, bởi vì tình tiết của phim nên có thể sẽ leo núi lội sông.” Sau khi xuống xe, đạo diễn tìm kiếm Nhan Ôn ngay tức thì. Giang Tùy An lựa chọn bộ phim này, cũng có ý định để Nhan Ôn ra ngoài rèn luyện, nếu đã là vai phụ, lại thuộc ekip diễn viên và đoàn phim chuyên nghiệp thế này, Nhan Ôn đã chuẩn bị tâm lý từ sớm. “Tôi hiểu rồi.” “Trong quá trình ghi hình cô cũng phải chú ý sự an toàn, có nhu cầu gì cứ liên hệ phó đạo diễn, hoặc trực tiếp đến tìm tôi, đều được cả. “Vâng, xin hãy yên tâm. Phòng của cô cách phòng của Âu Dương Hải rất gần, vừa vặn cửa phòng của anh đang mở, sàn nhà đang chất đồng hành lý của anh, nhưng cá nhân anh lại đang giúp đỡ nhân viên công tác vác đạo cụ, con người thế này, dường như chẳng kỳ quái như trong lời đồn đại. Nhan Ôn đi sang kia, muốn góp sức giúp đỡ, nhưng bị Âu Dương Hải đẩy ra. “Đây không phải là việc cô cần làm, có thời gian thì hãy học lời thoại, tìm chỉ đạo võ thuật để học hỏi động tác, tôi không thích diễn tay đôi với diễn viên không chuyên nghiệp. “Nếu suốt quá trình cô định dùng người thể thân, có thể trực tiếp để thế thân của cô diễn vai này cũng được.” Nhan Ôn sững sờ, anh ấy đang nói chuyện với mình ư? “Bảo trợ lý của cô sang đây giúp đỡ. Khi Âu Dương Hải nói những lời này, vốn không nhìn lấy Nhan Ôn một lần, giọng nói của anh rất tang thương, giống như đã từng trải qua rất nhiều câu chuyện. Nhan Ôn đứng đó nhìn anh một lát, đột nhiên cảm thấy lời đồn đại bên ngoài có lẽ cũng có điểm không phù hợp thực tế. Chí ít cô cảm thấy con người Âu Dương Hải cũng có tình người. “Hiểu Hiểu, đến đây giúp đỡ. Bạch Hiểu Hiểu đứng ngay cửa, do dự có nên đi theo sang kia không: "Chị Tiểu Ôn, chị không cảm thấy nhân vật nổi tiếng đó hơi dữ sao?" “Ơ?” Nhan Ôn chưa hiểu rõ ý của Bạch Hiểu Hiểu. “Không có gì... Chị đi tìm chỉ đạo võ thuật đi, bên đây cứ để em giúp đỡ. Bạch Hiểu Hiểu lắc đầu, bảo Nhan Ôn sang kia. Bạch Hiểu Hiểu lấy hết can đảm bước tới bên cạnh Âu Dương Hải, nhưng chỉ vừa ngẩng đầu lên, liền phát hiện có một chút cảm giác quen thuộc, cô nghiêng đầu ngẫm nghĩ: “Sao cảm thấy chỗ nào đó. À, boss!" Đột nhiên cô phát hiện Âu Dương Hải và boss Giang có vài điểm giống nhau, không phải về dung mạo, mà là hơi thở lan tỏa từ cơ thể cảnh báo sinh vật lạ đừng tiếp cận, còn có cảm giác khó gọi tên. Cô chớp mắt: “À, anh Âu Dương, anh và chủ tịch Giang... “Chúng tôi là họ hàng.” “Cái gì?” Bạch Hiểu Hiểu ngơ ngác, câu trả lời này thật khiến người ta kinh ngạc. “Giữ bí mật, bao gồm cả Nhan Ôn. Khi Âu Dương Hải nói chuyện cũng không nhìn sang Bạch Hiểu Hiểu, mà đang ôm một bỏ đạo cụ xuống lầu. Bạch Hiểu Hiểu đứng yên tại chỗ suy nghĩ rất lâu, làm thế nào cũng chẳng hiểu rõ tại sao Âu Dương Hải lại kể bí mật này cho cô biết, vả lại anh ấy đã dọn xong rồi, còn cần cô sang đây giúp đỡ gì chứ? Vả lại, boss Giang cũng chẳng nói ra chuyện là họ hàng với Âu Dương Hải.. Nếu buộc phải so sánh, thì Giang Tùy An tựa ánh mặt trời, bá đạo nóng hừng hực, còn Âu Dương Hải giống như hàn băng trong đêm tối, lạnh lùng đến đáng sợ. . Truyện Quân Sự Bạch Hiểu Hiểu nghiến chặt đôi môi, cô và Nhan Ôn có chuyện gì cũng kể nhau nghe, bắt cô cất giấu bí mật to lớn như vậy ở cạnh Nhan Ôn, làm sao cô chịu đựng nổi chứ! Cô hừ lạnh một tiếng, nghi ngờ Âu Dương Hải đang cố tình trị cô. Tuy Nhan Ôn đã học một vài động tác hành động, nhưng nếu thật sự phải lên ống kính, vẫn còn nhiều thiếu sót, vì vậy cô cần phải học hỏi nhiều với chỉ đạo võ thuật trước khi ghi hình, để phòng hờ làm chậm trễ tiến độ về sau. Thế nhưng điều kiện cư trú rất tệ, ăn uống cũng rất đơn giản, rất nhiều người như hai nữ diễn viên kia suốt ngày than tho. Nhưng Nhan Ôn chưa bao giờ gia nhập vào cuộc thảo luận của bọn họ, cô chỉ âm thầm tập luyện động tác. Hồi trước cô cũng từng đóng phim hành động ngắn từa tựa như vậy, cộng thêm thói quen tập thể thao, tỉ lệ vóc dáng lại cân đối, chỉ cần thêm sự rèn luyện là có thể khiến động tác trở nên vô cùng lưu loát và rất bắt mắt. Sự cố gắng của Nhan Ôn đối lập hoàn toàn với các nữ diễn viên đó. “Sao các cô lại đến trễ nữa? Nhan Ôn đã ghi hình xong xuôi rồi!” “Người ta là bà xã của chủ tịch Giang, tại sao cô ấy không than mệt? Các cô làm vậy sẽ được nổi tiếng ư?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]