Ông Nhan nghe tiếng chạy vào tách hai người ra: “Hai người lại cãi nhau gì nữa? Trong nhà đã không đủ loạn sao” “Bà ta cứ lấy chuyện của mẹ con ra nói! Để tiện y hệt con gái của mình, còn bôi nhọ mẹ con là người thứ ba, sao bà có thể mặt dày thế chứ.” Nhan Nhu chỉ mặt bà Nhan gào thét. “Con. Sắc mặt của ông Nhan không được tự nhiên, ông dùng sức níu lấy bà Nhan, thỏ thẻ rằng: “Lại chuyện gì nữa vậy? Có chuyện gì thì bà hãy nói với tôi, đừng nói những thứ này trước mặt con cái. “Ông buông tôi ra!” Bà Nhan lạnh mặt đẩy ông Nhan ra: “Là tôi bị mù, bao nhiêu năm nay sống trong lời dối trá của ông, để con gái của tôi chịu nhiều uất ức “Năm xưa ông hứa gì với tôi? Hiện giờ mẹ con tôi sống ngày tháng thế nào! Ông có xứng đáng với tôi không?” “Tôi nói cho ông nghe, tôi đã chịu đủ rồi, tôi sẽ không nhịn tiếp nữa đâu, tôi sẽ không giương mắt nhìn bọn chúng hủy hoại cuộc đời của con gái tôi! Ông đừng trách tôi, muốn trách, thì trách ông không giữ chữ tín” Dứt lời, bà Nhan chạy khỏi nhà họ Nhan. Bà muốn gặp mặt Giang Tùy An, có những chuyện, bà nhất định phải đích thân hỏi. Bà Nhan chờ dưới tòa nhà Đại Hoa rất lâu, cuối cùng cũng chờ được Giang Tùy An và Nhan Ôn bước ra cùng nhau. Vốn dĩ họ định cùng về nhà ăn cơm, nhưng Giang Tùy An có cuộc họp gấp, nên tiến Nhan Ôn xuống lầu trước, khi anh vừa tới cổng lớn công ty, liền bắt gặp bà Nhan đang chờ đợi nhiều giờ liền. Anh nhẹ giọng nói với Nhan Ôn rằng: "Bà ấy đến tìm em kìa!” Nhan Ôn nghe thế bèn quay đầu nhìn thấy bà Nhan đang đứng ở một góc, cô vốn không định quan tâm, nhưng nghĩ đến những chuyện xảy ra dạo gần đây... Cô thở dài một hơi: “Anh làm việc mình đi, em sang kia xem thử.” Giang Tùy An gật đầu, để Nhan Ôn đi sang đó. Anh tôn trọng sự riêng tư của cô, nhưng sau khi thấy họ bắt xe rời khỏi, liền gọi điện cho Thụy Khắc: “Anh thay tôi tham dự cuộc họp, tôi có việc gấp. Nói xong, anh lái xe đi theo sau xe bọn họ, để Nhan Ôn đi một mình, anh thật sự không yên tâm. Vốn dĩ bà Nhan có rất nhiều lời muốn nói, nhưng sau khi thật tình gặp gỡ Nhan Ôn, lại không biết nên mở lời ra sao, bà quẫn bách ngồi cạnh Nhan Ôn, trồng bộ dạng lái xe của cô, trái tim lại bất chợt có chút cảm xúc. Bao nhiêu năm nay, hình như bà chưa dạy dỗ Nhan Ôn bất cứ việc gì, bà chỉ mang cho Nhan Ôn sự đau thương vô tận. “Xuống xe, vào trong nói chuyện” Nhan Ôn đỗ xe, lái đến một tiệm cà phê bên đường. Bà Nhan cầm túi xách, đi theo xuống xe, bước vào trong kia. “Tiểu Ôn, hai đứa sống tốt không? Cậu ta có yêu thương con không?” Bà Nhan áy náy nhìn mặt của Nhan Ôn: “Hình như con lại ốm hơn rồi.” “Bọn con rất ổn, không cần bà lo lắng, con đã gả cho anh ấy, là người của nhà họ Giang, chẳng liên quan gì tới nhà họ Nhan của bà cả.” Giọng điệu của Nhan Ôn rất bình tĩnh: “Sau này bà có thể sống tốt ngày tháng của mình rồi, bà Nhan “Mẹ... Tiểu Ôn, bây giờ ông nội của con bị bệnh rất nặng, thậm chí giao công ty cho Nhan Nhu tiếp quản, bây giờ cô ta có quyền lực, càng không thể buông tha cho con. Bà Nhan nói đến khúc gấp gáp, túm chặt cánh tay của Nhan Ôn: “Mẹ lo lắng cho con, con vì những lời đồn đại kia về mẹ, nhà họ Giang không để bụng chuyện này sao?" “Đó không phải là lời đồn, mà là sự thật” “Không phải!” Bà Nhan rất kích động: “Tiểu Ôn, con đừng hận mẹ nữa, mẹ cũng có nỗi khổ riêng. “Con không muốn nghe, chuyện đã xảy ra không bao giờ có thể thay đổi, mẹ đã nói xong chưa? Con phải đi đây.” “Đúng thế... Chẳng cách nào thay đổi, nếu như, mẹ có thể thay đổi thì sao? Con có đồng ý tha thứ cho mẹ không?” Bà Nhan rất thương cảm, mắt bà dường như đang lấp lánh giọt lệ. Nhan Ôn nhìn gương mặt của bà ấy, đột nhiên không biết nên nói gì mới phải: "Chẳng có gì tha thứ hay không tha thứ cả." “Tiểu Ôn, con đừng hận mẹ, mẹ rất muốn sống cùng con, như cặp mẹ con bình thường vậy!” Bà Nhan nói rồi bất chợt bật khóc. “Không thể nào.” Nhan Ôn nhìn bà ấy, không bỏ lỡ vẻ thương cảm trong mắt của bà: "Con đã là nhân vật công chúng, có rất nhiều phim phải đóng, không sống bình thường như những người khác được. “Được, con cứ làm đi, mẹ ủng hộ ước mơ của con, ủng hộ công việc của con!” Nhan Ôn không hiểu được thâm ý trong câu nói của bà Nhan, chẳng nghĩ ngợi gì nhiều, đứng phắt dậy, sở dĩ cô có thể biểu hiện bình tĩnh như thế chỉ là không muốn để Giang Tùy An lo lắng về cô. Sau đó bà Nhan nói thêm những gì, cô đã không nhớ rõ nữa. “Mẹ bắt xe về được rồi.” Bà Nhan thanh toán, tự mình bắt chiếc xe cho thuê trong đêm, sau đó từ tấm gương chiếu hậu, bà nhìn thấy Giang Tùy An đang chờ Nhan Ôn ngoài quán cà phê. "Ti Ôn, con có thể tìm được một người đàn ông yêu thương con thật lòng, mẹ rất vui mừng, hãy để mẹ làm thêm một việc vì con, để cuộc đời của con trở nên sạch sẽ. Sau đó Nhan Ôn rời khỏi quán cà phê, bắt gặp Giang Tùy An đang đợi cô, vội vàng chạy sang đó. “Chẳng phải có cuộc họp ư?” Giang Tùy An chỉ cười: “Về nhà không?” Nhan Ôn gật đầu: “Về nhà. Người đàn ông này luôn xuất hiện trong lúc cô đang cần anh nhất, dù mưa to bão bùng, anh mãi mãi là bến bờ đáng để cô dựa dẫm nhất. “Cuộc trò chuyện vẫn ổn chứ?" Giang Tùy An hơi để bụng biểu cảm lúc rời khỏi của bà Nhan: “Có lẽ, mẹ em cũng rất nhớ em. Trước một ngày Nhan Nhu công khai đại diện nhà họ Nhan gửi lời xin lỗi đến Nhan Ôn. Nhan Nhu gọi điện cho trợ lý: “Tung chứng cứ bà ta làm người thứ ba ra bên ngoài, làm to vụ việc, tốt nhất để cho người nhà họ Giang biết được cặp mẹ con đê tiện đó. Cô ta nói đến phân nửa, đường dây điện thoại trong nhà bị Nhan Kiệt rút bỏ. Nhan Nhu nhíu mày: “Em làm gì thế?” “Em chỉ đang làm việc mình cảm thấy đúng đắn, chị hai, em chưa bao giờ nghĩ, có một ngày nào đó chị sẽ trở nên xấu xa như thế, không, đáng lẽ phải bảo là độc ác!” Nhan Kiệt cười đểu: “Chị muốn hãm hại ai chẳng liên quan tới em, nhưng đừng để em nghe thấy, nếu không em nhất định sẽ ngăn cản chị, bởi vì hiện giờ chị đang đại diện cho nhà họ Nhan. “Nhan Kiệt, em đừng hiểu lầm, bây giờ chị làm mọi thứ đều vì gia đình của chúng ta “Vậy sao?” Nhan Kiệt lắc đầu không quan tâm: “Chị muốn làm gì, chỉ có chị biết rõ trong lòng, nếu bây giờ chị là người đương gia của nhà họ Nhan, chắc sẽ không ngăn cản em gia nhập giới giải trí chứ?" “Em nói cái gì? Em thật sự muốn ra mắt ư? Đừng đùa nữa, em là cậu út của nhà họ Nhan!” “Em biết em là ai, không cần chị nhắc nhở, em chỉ muốn làm việc em yêu thích mà thôi, dù sao thì nhà họ Nhan cũng không tới lượt em thừa kế.” Nhan Kiệt quay người rời khỏi phòng khách. Nhan Nhu chẳng còn cách nào, chỉ có thể bực dọc ngồi trên ghế sofa, vừa khéo bà Nhan ra khỏi phòng, Nhan Nhu bèn gọi lại: “Tôi đã tung chứng cứ bà làm người thứ ba ra bên ngoài rồi, rất nhanh toàn thế giới sẽ biết được mẹ con bà rốt cuộc là thể loại gì, nếu bây giờ bà muốn rời khỏi nhà họ Nhan thì vẫn còn kịp
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]