Chương trước
Chương sau
Tuy chỉ là một vai diễn khách mời, đối với đoàn phim chỉ là một nhân vật nhỏ, nhưng phía sau Nhan Ôn còn có rất nhiều công việc, chẳng hạn như nếu đóng vai này sinh bệnh, thì công việc về sau cũng bị ảnh hưởng theo.
Tiêu Cảnh Hàng vô cùng không yên lòng, sáng sớm hôm sau liền đi giao thiệp với người trong đoàn phim, đối phương chỉ trả lời qua loa, phó đạo diễn đã thay đổi địa điểm ghi hình.
Tiêu Cảnh Hàng tưởng chuyển ngoại cảnh thành nội cảnh.
Chín giờ sáng, khi Nhan Ôn chuẩn bị xuống lầu, Giang Tùy An đã gọi cô lại: "Sức khỏe ra sao rồi?"
Anh vừa nói vừa sờ trán của Nhan Ôn, đích thật không còn sốt, người cũng tỉnh táo. "Yên tâm đi, em biết chừng mực mà, chỉ vài lời thoại thôi, sẽ nhanh chóng kết thúc mà” Nhan Ôn cười dịu dàng, cô không muốn để Giang Tùy An lo lắng. “Anh đưa em đến đó." Giang Tùy An nói rồi cầm chìa khóa xe lên.
Nhan Ôn ngăn cản anh: “Bên ngoài có thể từng có người gặp mặt anh, bị phóng viên chụp được thì không tốt đâu, anh cứ đợi em ở trong phòng đi, em sẽ mau chóng trở về thôi.” "Vả lại, em không yếu đuối đến nỗi đó đâu mà, tầm này chẳng là gì cả."
Nghe cô bảo thế thì Giang Tùy An chỉ có nước đồng ý.
Đợi sau khi Nhan Ôn xuống lầu, anh cũng thay áo khoác đi theo, anh không muốn để Nhan Ôn chịu khổ, cũng không thể khống chế được sự lo lắng của mình đối với cô.
Khi Nhan Ôn đến địa điểm trường quay, nhìn lều ngoại cảnh được dựng tạm thời liền khựng bước chân lại, chị Hà đứng cạnh cô cũng nhíu chặt đôi mày: “Lạnh như vậy, quay ở đây ư?”
Cô nhớ không làm thì đây là một cảnh quay mùa hè!
Bắt Nhan Ôn mặc chiếc váy quay phim ngoại cảnh trong cuối tháng mười một u?
Vả lại hôm nay trời âm u, đây chẳng phải đang ép người khác sao.
Tiêu Cảnh Hàng đã đến, sắp sửa gây lộn với phó đạo diễn Lý Đại Tiêu: “Đây chính là địa điểm ghi hình sau khi được các người chỉnh sửa ư? Bắt cô ấy mặc chiếc váy mùa hè, đóng cảnh phim do các người tạm thời thêm vào ở nơi âm hai độ?" “Vậy thì sao chứ? Đó là việc của tổ biên kịch, tôi chỉ làm việc theo trình tự, kịch bản của chúng tôi xuyên suốt mấy mùa, các đạo diễn khác đều quay như vậy, sao đến chỗ Nhan Ôn thì không được vậy?" Phó đạo diễn hừ lạnh một tiếng, ném kịch bản lên bàn. "Muốn đóng thì thay đồ, không đóng thì thôi, bên ngoài có nhiều diễn viên quần chúng không chờ được thói cao ngạo của các người đâu."
Thân là diễn viên, gặp phải cảnh quay vào nghịch mùa thì không còn cách nào khác, nhưng đa số đoàn phim đều nghĩ cho sức khỏe của diễn viên, ghi hình ngoại cảnh vào thời tiết ấm áp hơn, cũng làm tốt phương pháp giữ ấm tương ứng, diễn viên giữ vững trạng thái tốt thì tốc độ quay phim cũng nhanh chóng.
Nhưng nhìn ngó xung quanh, chẳng có áo khoác và lò sưởi tạm dùng nào cả.
Ngược lại đám nhân viên công tác kia hình như sớm nhận được tin tức, mỗi người ôm một chiếc túi nước ấm. "Tiểu Lưu, ra ngoài bỏ một trăm đồng thuê một diễn viên quần chúng có thể mặc váy, nói với bọn họ rằng thế nào là tố chất chuyên nghiệp của một diễn viên!"
Phó đạo diễn kia rõ ràng đang sỉ nhục người khác!
Chị Hà vô cùng tức giận, chỉ có thể gửi gắm hi vọng vào Tiêu Cảnh Hàng, Tiêu Cảnh Hàng cũng cực kì phẫn nộ. “Tốt nhất đây là sự sắp xếp bất đắc dĩ của đoàn phim các người, chứ không phải do anh nhận lợi ích từ ai đó, cố tình giày vò Nhan Ôn, nếu không, anh sẽ phải trả giá cho tiền đồ của mình."
Lý Đại Tiêu nghe vậy liền ngượng ngùng ho khan một tiếng, cố tỏ vẻ bình tĩnh: "Anh đừng nói bậy! Rốt cuộc có hay không!" quay “Tôi quay” Nhan Ôn tiến lên và đứng vững trước mặt bọn họ. "Cô.." Tiêu Cảnh Hàng muốn đi sang ngăn cản cô, nhưng thấy Nhan Ôn lắc đầu. "Nhưng tôi có vài câu hỏi, muốn hỏi thăm vị phó đạo diễn này."
Nhan Ôn nhìn đối phương một cách lạnh lùng: “Anh vào nghề mấy năm rồi?" "Sáu năm!" Phó đạo diễn đắc ý đáp, anh ta vẫn còn trẻ, kinh nghiệm trong đoàn phim vẫn xem như ổn. "Tôi mười bảy tuổi nhận bộ phim đầu tay, năm nay tôi đã vào nghề được hơn tám năm, anh cảm thấy có những thủ đoạn nào mà tôi chưa từng thấy?" Nhan Ôn nhìn sang bên cạnh, cầm bản sắp xếp ghi hình tạm thời: “Yêu cầu của người quản lý, tôi không cảm thấy quá đáng, vả lại tôi cũng tuyệt đối không phải là diễn viên khó tính nhất, nếu đây là sự sắp xếp của đoàn phim thì tôi có thể tiếp nhận." "Nhưng anh hãy hiểu rõ một điều, tôi thỏa hiệp vì thái độ chuyện nghiệp của tôi, nếu sau lưng có ai giở trò gì thì đừng trách tôi không khách sáo, tôi thù dai lắm đấy."
Nhan Ôn vốn rất lạnh lùng cao ngạo, khi nói những lời này, tên phó đạo diễn kia rõ ràng bị chấn động.
Bao nhiêu năm nay, cô đã quen cái kiểu nói chuyện của đám người này, tâm tư ẩn chứa bên trong là gì, chẳng cần hỏi thì cô cũng biết rõ.
Nghĩ cô là người mới dễ dàng ức hiếp u?
Nếu cô và Tiêu Cảnh Hàng bị chọc tức, người trong đoàn phim chỉ dựa vào ngôn từ của phó đạo diễn làm chuẩn mực, tuyên bố với bên ngoài bọn họ tự cao, người mới bị hủy hoại trong tay đám người này còn ít ỏi hay sao? "Chị Hà, theo em đi thay đồ." "Thật sự phải quay ư?" Chị Hà vô cùng lo lắng. "Vâng." Nhan Ôn nở nụ cười, cầm đồ đi vào phòng thay đồ, cố gắng kết thúc nhanh đều có lợi cho mọi người.
Ngay lúc Nhan Ôn đang thay đồ, chị Hà nhận được cuộc gọi của Giang Tùy An: "Xảy ra chuyện gì ư?"
Giang Tùy An ngồi trong xe nhìn thấy lều ghi hình được dựng tạm thời ở bên đây, liền đoán sự việc có thay đổi.
Chị Hà đương nhiên không dám che giấu, liền thuật lại đầu đuôi câu chuyện: "Tiêu Cảnh Hàng đã suy tính rất nhiều cho Nhan Ôn, mấy lần thảo luận, nhưng thái độ của đối phương rất cứng rắn.." “Đừng để cô ấy quay, tôi sẽ xử lý ngay”
Sau khi chị Hà cúp máy, chạy vào phòng thay đồ nói với Nhan Ôn tin tức này.
Nhan Ôn hơi nhíu mày: “Em không thể làm như vậy."
Nếu cô là diễn viên, vậy thì phải tuân thủ sự sắp xếp công việc của bản thân, trước kia còn là người mới, những khổ cực đảng cay này đâu phải chưa từng nếm trải, rất nhiều thứ không thể cậy vào nhân lực mà giải quyết được.
Hiện tại vì có Giang Tùy An chống lưng cho cô ư, cô có thể quay lưng rời khói, nhưng nếu Giang Tùy An không phải là chồng của cô thì thế nào?
Cô buộc phải chịu khổ cực này.
Giang Tùy An biết được việc cô kiên trì ghi hình, sắc mặt liền trở nên tối sầm, giọng nói lạnh lùng vang lên ở đầu dây bên kia: “Được, em quay đi, sau khi quay xong, tất cả nhân viên công tác có mặt đều có thể thất nghiệp rồi."
Nhan Ôn đặt máy xuống, bất lực thở dài một hơi.
Tiêu Cảnh Hàng nhìn ra điểm gì đó, nói: "Anh ta không đồng ý cho cô quay ư?" "Vâng.." Nhan Ôn gật đầu, khẩu khí khó che giấu sự bất lực: “Hi vọng một lát sẽ không xảy ra chuyện gì, em không muốn khiến anh ấy nổi giận."
Tiêu Cảnh Hàng thấy biểu cảm của Nhan Ôn liền dời mắt đi. Sau khi anh tiếp xúc với Nhan Ôn dạo gần đây, phát hiện cô ấy thật sự là một diễn viên vô cùng tự giác, có thể nói cô ấy là một làn gió thanh mát trong đám nữ diễn viên ở giới giải trí. Cô ấy không bao giờ chủ động xâm phạm người khác, nhưng bị kẻ khác bôi nhọ, giở trò thì cô giở đòn phản kích tuyệt đối không nương tay.
Vụ việc ngày hôm nay, không biết sẽ kết thúc ra sao. “Tôi và chị Hà đều ở bên cạnh, sẽ không để cô xảy ra chuyện đâu."
Nhan Ôn gật đầu, nói với Tiêu Cảnh Hàng: “Đợi tôi đi ra khỏi cánh cửa này, lập tức ghi lại quá trình xảy ra toàn bộ sự việc
Nói xong, Nhan Ôn đi ra ngoài, làn gió lạnh lẽo thổi phất lên mặt cô, bởi vì quá lạnh, nên cô bất chợt rùng mình một cái, đứng yên trước máy quay theo yêu cầu của phó đạo diễn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.