Chương trước
Chương sau
Bài thanh minh công bằng trung lập của Đại Hoa nhằm thång vào Bạch San San, sau khi công khai lập tức giành hạng nhất trên bảng tìm kiếm hot vào thời điểm đó.
Vô số bài đăng đều hoan hô động thái cứng rắn của Đại Hoa. “Đây mới là công ty đỉnh nhất trong giới điện ảnh, vừa ra tay thì Bạch San San không còn đường trở mình." "Sau này ai dám hợp tác với Bạch San San, chính là bước vào con đường chết, nghệ sĩ dưới trướng cô ta cũng thật thê thảm." "Tôi thấy có người đăng tin xấu của Bạch San San, cô ta giở trò bẩn thỉu ở nước ngoài nên bị công ty tạm ngưng chức vụ” “Thật hả dạ quá đi! Nên đối xử với cô ta như thế, để giới điện ảnh sạch sẽ đôi chút, úng hộ công ty Giải trí Đại Hoa! Úng hộ Nhan Ôn."
Bạch San San không dám đọc bình luận trên mạng, nhốt mình trong phòng làm việc, đập nát tất cả đồ đạc, không ngừng mắng nhiếc Nhan Ôn.
Cuộc đời cô ta xem như đã tàn, tất cả mọi người đều biết những việc cô ta từng làm, chẳng thể nào tẩy trắng sạch sẽ. “Chị, chị mở cửa đi, chúng ta cùng tìm cách, sẽ có hướng giải quyết thôi mà, chị đối xử với bản thân như vậy, có ích gì chứ?” Bạch Triết Hiên lại đến gõ cửa, cẩn thận khuyên nhủ. "Còn có thể giải quyết sao?" Bạch San San cười đờ đẫn.
Cô không nghĩ được bản thân ngoại trừ theo ngành quản lý trong giới điện ảnh còn có thể làm công việc gì? Cô đã quen đưa đẩy với những người nổi tiếng trong giới thời trang, quen mặc đồ hiệu mua túi hiệu, bây giờ cô mất đi tất cả, bảo cô phải chịu đựng như thế nào.
Bạch Triết Hiên thở dài một hơi, khi chuẩn bị tiếp tục khuyên nhủ, Bạch San San mở tung cửa. "Triết Hiên, chị chỉ có thể dựa dẫm vào em, em nói đúng lắm, chị không thể tiếp tục như thế, em hãy cầu xin Nhan Ôn, cầu xin cô ta trở về bên cạnh em, chỉ cần cô ta đồng ý mở cuộc họp báo lên tiếng thay chị, thì chị sẽ còn cơ hội trở mình!" "Em." Bạch Triết Hiện nhìn Bạch San San, đột nhiên không biết nên nói gì cho tốt.
Nếu anh ta và Nhan Ôn vẫn còn bên nhau, thì những chuyện này dường như sẽ không xảy ra.
Bạch San San rút điện thoại ra, gọi vô số của Nhan Ôn, như níu lấy cọng cỏ cứu mạng cuối cùng, điện thoại vừa kết nối thì cô ta đã khóc lóc xin xỏ Nhan Ôn tha thứ cho cô ta. “Là tôi sai, tôi thực sự biết lỗi rồi, Nhan Ôn... xin cô hãy giúp tôi." “Giúp thế nào?" Nhan Ôn lạnh lùng đáp lại ba chữ. "Giúp tôi thanh minh với mọi người rằng tất cả những việc này đều là sự hiểu lầm, cô có điều kiện gì tôi đều đồng ý hết, chẳng phải cô thích Triết Hiên sao? Tôi lập tức bắt Giang Linh Vận rời khỏi Huy Hoàng, để Triết Hiên trở về bên cô, còn nữa, mọi tài nguyên của công ty đều đưa hết cho cô, có được không?"
Cô không còn là người quản lý nổi tiếng cao ngạo đó nữa, trở nên đáng thương tội nghiệp. "Nếu cô cảm thấy vẫn chưa đủ thì có yêu cầu gì, cô cứ đề ra!" "Việc này không phải là một cuộc giao dịch, dù phải đi chăng nữa, cô cũng không có thẻ bài nào để đàm phán điều kiện với tôi, giả dụ tất cả đều thực hiện như trong kế hoạch của cô, thì tôi là người bị báo chí công kích, cô sẽ làm thế nào?" “Đuổi tôi ra khỏi công ty là thủ hạ lưu tình của các người sao?" "Bạch San San, cô có ngày hôm nay cũng do cô tự chuốc lấy mà thôi, chẳng ai giúp được cô đâu, cô cầu xin tôi cũng chỉ vì cô không cam tâm, muốn gầy dựng lại từ đầu, nhưng trong lòng cô vẫn hận thù tôi." "Những chuyện cô gây ra với tôi trong quá khứ, xí xóa tại đây, sau này chúng ta đường ai nấy đi."
Bạch San San nghe tiếng máy bận của điện thoại, bàn tay rũ xuống không còn sức lực, cô chẳng nghe lọt tiếng của Bạch Triết Hiên bên tai mình, đầu óc chỉ quay cuồng trong lời nói của Nhan Ôn.
Còn cô đã tiêu tùng hoàn toàn.
Mất cơ hội trở người, càng mất toi sự nghiệp của bản thân.
Việc khiến cô không thể đối mặt còn nằm ở phía sau, một tiếng sau, lãnh đạo Huy Hoàng mở cuộc họp khẩn cấp, để tránh xung đột trực diện với Đại Hoa, bọn họ quyết định khai trừ tất cả chức vụ của Bạch San San trong công ty, đá cô ta ra đi một cách dứt khoát. “Bỏ lính giữ tướng?" Bạch San San khôi phục sự bình tĩnh, cô xé nát bảng thông báo trong tay, lườm nguýt mấy người Bạch Triết Hiên: “Nằm mơ đi! Bây giờ chê tôi cản trở, muốn đá văng tôi chứ gì?" “Chị, bây giờ không phải lúc hành động theo cảm tính, chị cũng biết rõ thực lực của Đại Hoa, công ty làm thế đều vì suy tính cho đại cục." Bạch Triết Hiên đưa mắt với nhân viên sau lưng, chờ sau khi bọn họ rời khỏi phòng làm việc, mới tiến lên an ủi Bạch San San: "Trước kia chị về nước, vì để giúp đỡ em, chẳng ai ngờ sự việc sẽ thành ra thế này, chị nghe em nói, ra nước ngoài sống tạm một thời gian, chờ sóng gió qua đi, em đón chị trở về."
Bạch San San vừa nghe đã nôn nóng: “Ngay cả em cũng nghe lời bọn họ sao? Chị là chị gái của em!” "Chị đừng vội, em nhất định đứng về phía chị mà." "Em tưởng chị ngu ngốc dễ bị lừa gạt như đám phụ nữ kia ư? Bạch Triết Hiện, em thật nhẫn tâm, vừa xảy ra chuyện liền tách mình ra, em thì làm nên được sự gì chứ!" "Đại Hoa nhận định chị là tổng giám của Huy Hoàng, dù em đá chị ra khỏi công ty, Đại Hoa cũng sẽ không buông tha em, ngoại trừ Nhan Ôn, tất cả người của công ty Giải trí Huy Hoàng đều sẽ bị liên lụy, bao gồm cả em và Giang Linh Vận!" "Chị không đi đâu cả, chị phải giương mắt nhìn em và Giang Linh Vận bị Đại Hoa phong sát như thế nào!"
Như lời nói của Bạch San San, trong toàn bộ sự việc, người duy nhất không bị liên lụy chính là Nhan Ôn, thậm chí còn được nâng cao danh tiếng sau khi trải qua vụ việc này.
Và Đại Hoa cũng được củng cố địa vị đế vương, nhất cử lưỡng tiện.
Lúc này trong phòng làm việc của Giang Tùy An, gió yên sóng lặng, dường như chưa từng xảy ra chuyện gì, đôi mắt sắc lạnh thâm thúy của anh lướt nhìn màn hình điện thoại, là tin nhắn của Nhan Ôn. "Em đến quán cà phê dưới công ty của anh."
Khóe miệng anh nhếch lên một nụ cười, lập tức đóng tài liệu.
Thư kí vừa vào cửa, liền nhìn thấy Giang Tùy An định ra ngoài: “Chủ tịch Giang, chiều nay anh còn cuộc họp.." "Dời lại." Giang Tùy An ném lại một câu, bước thẳng vào thang máy, trong mắt anh, chẳng có việc gì quan trọng hơn Nhan Ôn.
Anh vội vàng chạy tới quán cà phê, vừa nhìn đã thấy Nhan Ôn đang ngồi ngay góc cua, đeo kính gọng kim loại, thay đổi kiểu tóc, nhưng trông có vẻ không vui cho lắm. “Anh có thể ngồi đây không?" Anh bưng hai tách cà phê đi đến bên cạnh Nhan Ôn.
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Nhan Ôn ngẩng đầu: "Ngồi đi."
Giang Tùy An nhíu mày: “Không vui ư?
Có chuyện gì vậy." “Chẳng có gì..." Nhan Ôn cúi đầu nhìn tách cà phê được anh mang đến, hơi do dự hỏi: “Việc của Bạch San San lần này, có mang lại phiền phức gì cho anh không?"
Cô vừa nghe thấy hai nhân viên Đại Hoa bàn tán với nhau, nói Giang Tùy An và các thành viên ban giám đốc công ty không mấy vui vẻ với nhau.
Trong bài thanh minh của Đại Hoa có nhắc đến tên của Nhan Ôn, đương nhiên là ý của Giang Tùy An, nhưng ban giám đốc công ty nhận thấy không cần thiết làm như vậy, đối với họ mà nói, cảnh cáo Bạch San San đã đủ rồi.
Người ngoài không biết Nhan Ôn là bà xã của Giang Tùy An.
Giang Tùy An nghe lời cô nói, trực tiếp đứng dậy ngồi xuống cạnh Nhan Ôn, vào lúc Nhan Ôn muốn né tránh liền nắm lấy tay cô, nghiêm túc nhìn gương mặt cô. “Em không cần phải suy nghĩ gì cả, anh có thể giải quyết êm xuôi những chuyện đó."
Dù Nhan Ôn nghe được lời đồn bịa đặt gì, Giang Tùy An đều không muốn cô nghĩ nhiều.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.