Khi Lục Hiển Phong khoácáo tắm bước ra từ phòng thay quần áo, Mạnh Hằng Phi đã ngồi ngay ngắn ở trongphòng nghỉ uống trà sữa rồi. Nhìn thấy Lục Hiển Phong đi ra, cậu cười e thẹn,để lộ chiếc răng khểnh đáng yêu. Đây là một địa điểm tư nhân, có lẽ Mạnh Hằng Phi lấyđược thẻ hội viên của bố. Lục Hiển Phong nhìn khuôn mặt sáng sủa của cậu ta,trong lòng không khỏi thở dài: Cậu bé này chưa lớn nhưng năng lực không nhỏ. Kểtừ khi bắn súng thua Lục Hiển Phong, cậu ta liên tục gọi điện thoại cho LụcHiển Phong, không đi đánh bóng thì đi bơi, muốn lợi dụng những việc này để lấylại thể diện. Con người không biết sợ này khiến Lục Hiển Phong rấtcảm phục: Cậu bé này rất trong sáng và đơn giản, tất cả mọi suy nghĩ đều hiệnhết lên trên khuôn mặt. Cậu ta có thực sự là do Tiếu Diện Hổ, cái người tên làMạnh Hội Đường đó sinh ra không? Nhìn thế nào cũng không giống nhau. Khuôn mặtsáng sủa như thế… rõ ràng là một con thỏ trắng nhưng lại có thần thái của một conhổ… được dạy dỗ tốt đến mức ngay cả ghế ngồi cũng nhường cho người khác… “Anh Lục”, con thỏ trắng Mạnh Hằng Phi đẩy một cốc tràsữa về trước mặt anh, “Gọi cho anh đấy”. Lục Hiển Phong thật lòng nói cảm ơn. “Không có gì”. Mạnh Hằng Phi chớp mắt, vẻ e thẹn. Đúng thật là, không biết đứa trẻ này được dạy dỗ nhưthế nào… Lục Hiển Phong nhấp một ngụm trà sữa, trộm nghĩ: Có lẽ cậu ta bị TiếuDiện Hổ quản lý rất chặt. Nếu không vì sao một người sắp tốt nghiệp đại học rồimà ánh mắt vẫn ngây thơ đến vậy? Có lẽ cậu ta rất bực bội với bố vì chuyện này,vậy cũng tốt, không nên để tính cách ông bố ảnh hưởng đến cậu bé này. “Anh Lục”, Mạnh Hằng Phi chuyển ánh mắt từ cốc trà lênnhìn anh, có vẻ khẩn thiết, “Bạn em muốn đến xem đao của anh có được không?”. “Được, có gì mà không được”. Lục Hiển Phong cười thoảimái, “Các cậu hẹn thời gian rồi gọi cho anh”. Mạnh Hằng Phi để lộ vẻ vui mừng, “Thật không?”. Lục Hiển Phong uống một ngụm trà, kiềm chế không đưatay vuốt tóc cậu ta. Anh không thể chống lại được những khuôn mặt có nét trẻcon. “Nhưng mấy cây đao của anh không có gì đặc biệt, cũng chỉ bình thườngthôi”. Nhưng khi vừa nhắc đến “đao” thì Mạnh Hằng Phi rấthưng phấn, “Nhưng thanh đao A Rập mà có khiên bắt cá đó thật sự là rất đẹp…”. Lục Hiển Phong bị khuôn mặt trẻ con làm cho buồn cười,“Ừ, đó là do chiến hữu tặng, có thể coi là một vật kỷ niệm”. “Bố em cũng có vài cây đao…”, Mạnh Hằng Phi cầm cốctrà nghĩ ngợi, “Nhưng ông ấy không muốn cho người khác xem. Em nhớ có một chiếchộp màu đen…”, nói đến đây, cậu đặt cốc xuống, “Có một lần em và chị em trốnvào mở trộm ra xem, kết quả là chưa mở được hộp thì bố em đã bước vào. Dáng vẻhung dữ giống như… một con hổ, suýt chút nữa thì không cho bọn em ăn cơm”. Lục Hiển Phong cười, nói: “Chẳng trách cậu giỏi cáinày, hóa ra là chịu ảnh hưởng của chú ba”. “Sao anh không nói thẳng luôn là chịu sự kích thíchcủa ông ấy, bị ám ảnh bởi ông ấy”. Mạnh Hằng Phi không hài lòng hừ một tiếng,“Khi đó em nghĩ: Không phải chỉ là hai cây đao hỏng sao? Đợi khi em lớn, em sẽđem vật nào đó về để so với ông ấy xem ai hơn…”. Lục Hiển Phong nghe những lời nói trẻ con đó khôngnhịn được cười phá lên, “Thế nguyện vọng này của cậu đã thực hiện được chưa?”. Mạnh Hằng Phi giống như là đang tức giận ai đó, thởmạnh hồi lâu mà vẫn không hết bực. “Đến khi em lớn rồi mới phát hiện ra, cùngđẳng cấp với cái vật mà bố em cất giữ thực sự không phải là dễ tìm…”. Lục Hiển Phong cười suýt chút nữa thì sặc trà, tronglòng cảm thấy tiếc nuối vì phát hiện ra mình đã thật sự hơi thích cậu bé đanglớn này. Thế là khi mở miệng, trong lời nói có gì đó thật lòng: “Tiếc nuối thìcũng đành vậy, những vật mà không xuất hiện ngoài thị trường thì cũng chẳng cócách nào mua được. Để anh về hỏi những người trong nghề xem, giúp cậu nghengóng tình hình”. “Thật sao?” Mạnh Hằng Phi suýt chút nữa thì nhảy lên,“Anh đừng lừa em đấy nhé”. “Lừa cậu làm gì”, Lục Hiển Phong lười biếng dựa vàoghế, “Nhưng những đồ quý giá mà người ta cất giữ thì không dễ gì tìm hiểu được,vì thế cậu đừng vội vàng, cũng đừng giục anh”. “Không vội”. Mạnh Hằng Phi không ngần ngại gật đầu,ánh mắt sáng lên như ngày xuân tươi đẹp không một gợn mây u ám. “Em còn khôngkịp cảm ơn anh. Đợi hôm nào có cơ hội, em sẽ đưa anh đi xem vật đó của bố em.Hai người đều là những nhà sưu tập, có thể đánh giá được”. Trong ánh mắt của Lục Hiển Phong có gì đó sáng lên.Một ánh sáng như dây thép, sắc nhọn mà lạnh lẽo. Những cảm xúc đó của anh chỉbộc lộ trong giây lát, sau đó biến thành một sự do dự. “Điều này… Muốn xem thìđương nhiên là muốn xem rồi, nhưng anh và chú ba không phải là cùng một côngty, trong công việc thỉnh thoảng cũng có mâu thuẫn, anh mạo muội đến chơi cùngcậu, liệu…”. Mạnh Hằng Phi cười lớn, dường như bị phản ứng của anhlàm cho buồn cười. “Có liên quan gì chứ? Em mời bạn đến nhà chơi là chuyện rấtbình thường mà”. Nói đến đây, cậu nhìn Lục Hiển Phong vừa như chờ đợi vừa nhưquyến luyến, rồi nói một cách thoải mái: “Nếu anh ngại gặp ông ấy, chúng ta cóthể tranh thủ lúc ông ấy không có mặt để về”. Nếu như trong người Lục Hiển Phong có một cái máy đonhịp tim thì Mạnh Hằng Phi có thểnhìn thấy đường màu xanh trên màn hình đột ngột lên cao, sau đó giảm dần vàkhôi phục lại tần số ban đầu. “Thế thì tốt quá”. Lục Hiển Phong thể hiện một sự ngạcnhiên và vui mừng, “Thế thì chúng ta định vào ngày nào?”. Cho thêm đá vào coca, nhè nhẹ rung cốc giấy cho phátra những tiếng vỡ vụn nhỏ, Tô Cẩm cắn ống hút nhìn người đàn ông đối diện, vẻphẫn nộ đã dịu đi, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy không thoải mái. “Anh đừng hyvọng là mời tôi ăn một bữa thì tôi sẽ tha thứ cho anh”. “Tô Tô”, vẻ mặt La Thanh Thụ trở nên nghiêm túc, “Cónhững người mãi mãi rất đặc biệt trong lòng chúng ta. Cho dù họ đang ở đâu, chodù họ sống hay chết thì họ vẫn luôn có một chỗ trong lòng chúng ta. Nếu cô ấy ởtrong lòng cô, thì việc nhìn thấy cô ấy lần cuối hay không thì đâu có gì quantrọng?”. Tô Cẩm cúi đầu không nói gì. La Thanh Thụ ngẩng đầu lên, nhìn cô với ánh mắt ấm áp,“Tô Tô, những người yêu quý chúng ta cho dù họ đã rời xa cuộc sống của chúng tathì tình yêu của họ vẫn có thể tiếp thêm sức mạnh cho chúng ta”. Mắt Tô Cẩm lại đỏ. La Thanh Thụ vỗ vào tay cô, nhẹ nhàng nói: “Việc nàycòn lâu mới kết thúc, cần phải lấy lại tinh thần ngay”. Tô Cẩm gật đầu, rồi giống như là để hoàn thành nhiệmvụ, cầm miếng bánh pizza cắn một miếng. “Nghĩ kỹ xem một lát nữa thì nói như thế nào?”. Tô Cẩm nghĩ ngợi một lát rồi nói nhỏ: “Tôi sẽ nói khitôi thu dọn đồ trong tủ quần áo thì nhớ ra đồ của Chi Chi, không dám xem rồitrực tiếp đưa cho anh ta”. “Nếu nói là không xem qua, tôi nghĩ anh ta có thể nghingờ cô”. La Thanh Thụ suy nghĩ giây lát rồi nói nhỏ: “Nói thế này: Cô nói cô mởra xem, bên trong là tài liệu có mật khẩu, không xem được. Cô nghi ngờ là có bímật gì đó, nên nghĩ đến việc đem cho anh xem”. “Có được không?” Tô Cẩm cầm nửa miếng bánh pizza, hơido dự, “Nếu nói tôi có xem qua… anh ta liệu có muốn diệt khẩu không…”. La Thanh Thụ cười, đáp: “Cô đừng dọa mình như thế. Tôinghĩ nói như thế anh ta có thể chấp nhận được. Nếu muốn lừa người khác thì phảicó đôi chút thật lòng trong lời nói dối đó… Ừ, đó được gọi là những lời nói dốichân thật”. Trong lòng Tô Cẩm vẫn hơi lo lắng, nhưng nghĩ đến sựtin tưởng của Lục Hiển Phong và La Thanh Thụ, rồi lại cảm thấy mình có vẻ lolắng hơi thừa. Cho dù nói như thế nào, hai người đàn ông này có kinh nghiệm đốiphó với những việc như thế hơn cô nhiều. Rút khăn giấy ra lau tay, Tô Cẩm cầm điện thoại lênbắt đầu gọi điện. Tay hơi run, trong lòng cảm thấy căng thẳng. Đây là số điệnthoại mà cô đã từng vô cùng quen thuộc, người ở đầu dây bên kia đã từng làngười cô vô cùng tin tưởng. Tất cả những điều này không biết đã bắt đầu thayđổi từ lúc nào. “Tô Cẩm?” Tiếng nói đột ngột trong điện thoại làm côgiật mình. “Là tôi”. Tô Cẩm vội nói. “Tôi tìm anh có việc. Khitôi dọn dẹp phòng thì thấy có một chiếc USB, hình như là của Chi Chi để lại”. Trong điện thoại truyền lại giọng nói gấp gáp: “Điềuem nói là thật sao?”. Sự lo lắng lúc đầu đã qua đi, nhịp tim Tô Cẩm dần trởlại bình thường. “Đúng. Tôi mở ra xem, bên trong là tài liệu có mật khẩu, tôikhông mở được. Không biết là có giúp được gì cho công việc của các anh không?”. “Được”. Giọng Ngạc Lâm có vẻ căng thẳng, “Bây giờ emđang ở đâu? Em có đem USB theo người không? Anh qua lấy”. Tô Cẩm nhìn vào La Thành Thụ đang ngồi phía đối diệnbàn ăn gật đầu, “Tôi vừa ra ngoài, đang đi trên đường. Anh đang ở cục à? Có cầntôi đem đến cục cho anh không?”. “Không cần!” Ngạc Lâm từ chối, “Anh có nhiệm vụ, đangở bên ngoài. Em có nhớ hiệu sách trên đường Hoa Tân không? Anh đứng ở cửa hiệusách đợi em”. Tô Cẩm tính khoảng cách đến đường Hoa Tân gật đầu,“Được, tôi sẽ đi xe bus, khoảng hai mươi phút là đến”. Thấy cô tắt máy, La Thành Thụ vẻ thận trọng, “Anh tađồng ý rồi à?”. Tô Cẩm cấu vào tay mình hít thở một hơi thật sâu,“Được rồi, xuất phát thôi”. Từ rất lâu rồi, Tô Cẩm đã hiểu đối với rất nhiều việc,biết và đích thân trải nghiệm là hai việc khác nhau. Cho dù là bạn đã chuẩn bịkỹ càng như thế nào thì khi điều đó thật sự xảy ra, tình hình sẽ khác so vớinhững gì bạn dự định và khiến bạn ngạc nhiên. Coi như mình đã chuẩn bị xong tâm lý, khi cô bướcxuống xe bus, cô vẫn không khỏi cảm thấy lo lắng. Bỗng có người đột ngột từtrong ngõ lao ra tóm lấy túi của cô, theo bản năng cô ôm túi vào lòng mình, sauđó thoáng nghĩ: Việc mình dự định đúng là… đã xảy ra?! Đột nhiên tên cướp đánh vào mặt cô rồi chạy mất. TôCẩm ôm mặt lùi lại hai bước, ngã xuống đất. Khi cô đứng dậy được thì trước mắtđã không còn ai nữa. Đây là lối vào đường Hoa Tân, phía không xa đang làmlại mặt đường. Hầu hết xe đều chuyển sang chạy ở đường Hoa Vinh, vì thế trênđường này có rất ít xe. Lại đang vào giờ đi làm, ngoài chiếc xe bus đã chạy đixa rồi, trên đường chỉ có vài người đang đi bộ. Cách không xa là một cửa hàng băng đĩa đang mở cửa, cóngười ngó đầu ra xem, nhưng không có người nào đi ra hỏi han đến chuyện khôngliên quan đến họ. Tất cả đều trùng khớp với kế hoạch của Lục Hiển Phong. Nhưngkhi Tô Cẩm đứng lên với khuôn mặt đau rát, cô vẫn cảm thấy tủi thân. Điện thoại để trong túi quần rung lên, Tô Cẩm ngồixuống vệ đường, run rẩy cầm điện thoại ấn nút nghe. “Sao rồi?” Là giọng của La Thanh Thụ có vẻ quan tâmđặc biệt, “Có cần tôi sang đó không?”. “Đừng, đừng sang đây”. Tô Cẩm xoa bên má đã bắt đầu bịsưng, giọng nói nhỏ trách móc: “Nếu để ai nhìn thấy anh thì cái tát này của tôithành ra vô nghĩa rồi”. La Thanh Thụ chỉ dặn dò hai câu rồi tắt máy. Tiện thểTô Cẩm gọi điện cho Ngạc Lâm. Điện thoại vừa kêu thì đã nghe ngay, “Tô Cẩm?”. “Là tôi”. Giọng Tô Cẩm như muốn khóc, nhưng chỉ có cômới biết, trong lòng cô không phải là tủi thân trách móc mà là lo lắng, lo lắngvì chân tướng có thể bị lộ. Khi nghe thấy giọng của anh, thậm chí cô hy vọngnhững phỏng đoán của Lục Hiển Phong là sai. “Em đang ở đâu?” Trong điện thoại, giọng của Ngạc Lâmrất căng thẳng. “Tôi đứng ở bến xe”. Giọng Tô Cẩm hơi run. “Tôi vừa bịcướp, túi bị người ta giật mất rồi”. Ngạc Lâm “ồ” lên một tiếng, hỏi lại cô: “Vật mà emmuốn đưa cho anh để ở trong túi à?”. “Đúng, ở trong túi”. Tô Cẩm thấy buồn đến tận đáylòng. “Bây giờ phải làm thế nào? Túi đã bị cướp rồi, người đó tôi còn nhìnkhông rõ trông như thế nào?”. “Không sao”. Ngạc Lâm vội vàng an ủi cô. “Anh sẽ liênlạc ngay với cảnh sát đi tuần ở đường Hoa Tân, có tin gì anh sẽ báo cho em!”. Nghe thấy giọng nói vội vàng trong điện thoại, độtnhiên Tô Cẩm cảm thấy mình bị phản bội, Ngạc Lâm lúc này khiến cô cảm thấy buồnhơn. Người mà mình đã định chung sống cả đời, đột nhiên lại không hiểu gì vềngười ấy nữa. Thế thì… những điều đã bỏ ra có thể coi là gì? Đối với thứ màmình vô cùng trân trọng, trong mắt anh ấy liệu có phải chỉ là một trò đùa? Trong mắt cô lấp lánh giọt nước mắt, không biết là vìanh ta hay vì chính bản thân cô. Hóa ra miếng vải lụa mà cô trân trọng cất tậnđáy hòm chỉ là một miếng vải vụn đã cũ nát – hoặc luôn là miếng vải cũ nátnhưng vì cô hoa mắt mà nhìn nhầm. Nhưng sự tỉnh ngộ này lại không phải là điều mà cômong đợi. Cô mong rằng trong ký ức của cô, người đàn ông đó chỉ là một cảnh sátbình thường, hơi ngạo mạn, nhưng thật thà đến mức nhìn một cái là có thể hiểuthấu. Hy vọng rằng anh ấy chỉ vì thích người khác chứ không phải là vì quyềnthế mà rời xa cô. Tô Cẩm xoa mặt, thấy hơi rát và có vẻ hơi sưng nhưngkhông đau đớn bằng trong lòng. Cũng may ví tiền và điện thoại đều đã lấy ra,mất mát chỉ là một cái túi vải đã cũ, hai quyển tạp chí, những hiểu biết về conngười đó và… tất cả những hồi ức đẹp đẽ của tình yêu. Tô Cẩm đứng dậy, phủi bụi trên người. Vài ngày trướcbị trẹo chân khi gặp tên đột nhập vào phòng, vẫn chưa khỏi, lại vừa ngã một lầnnữa nên có vẻ bị nặng hơn, nhưng đau nhất thì vẫn là nỗi đau ở trong lòng. Tô Cẩm không phải là một người tinh tế, cũng rất ítkhi lý giải tâm lý của mình. Vì thế cô không biết rằng, cái cảm giác đau đớn đólà cảm giác thất vọng trong tình yêu. Lo có người để ý đến mình, theo kế hoạch đã vạch sẵn,Tô Cẩm lên xe bus về bến xe gần khu tập thể của Hải Công, sau đó lại bắt xe vềkhu Cẩm Hoa. Khi chưa xuống xe, cô đã nhìn thấy chiếc xe việt dãmàu trắng bên đường, tự nhiên lại cảm thấy tủi thân, giống như đứa trẻ con rangoài bị bắt nạt về nhà kể tội với mẹ. Cảm giác này thật sự lạ lẫm đối với cô.Tô Cẩm không biết vì sao lại có cảm giác kỳ lạ đến thế, nhưng cảm giác đó rấtmạnh, mạnh đến nỗi không thể ngăn nổi cô bước chân về phía đó. Người ngồi trongxe đang nhìn sang bên này đường, dường như ngạc nhiên rồi mở cửa xuống xe. Tô Cẩm bước về phía anh, cúi đầu, rồi nước mắt rỏxuống, một giọt rồi lại một giọt khác. Lục Hiển Phong nhìn cô, ánh mắt dịu dàng, lặng lẽ ômcô vào lòng. Tối hôm đó, khi Ngạc Lâm gọi điện đến thì Tô Cẩm ngồithu người trong sofa gặm táo. Cô nhìn tên người gọi mà cô đã từng rất quenthuộc hiện lên trên màn hình điện thoại nhưng không muốn nghe máy. Lục Hiển Phong vặn nhỏ tiếng ti vi, vẻ mặt có vẻ khôngbiết nên làm thế nào, “Nghe đi. Không anh ta lại nghi ngờ”. Tô Cẩm ấn nút nghe. Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý, nhưngkhi nghe giọng nói có vẻ giả dối ở đầu kia điện thoại, Tô Cẩm vẫn không khỏicau mày. “Ban ngày vội vàng liên lạc với cảnh sát tuần tra, quênmất không hỏi xem em có bị thương không…”. “Tôi không sao”. Tô Cẩm ngẩng đầu nhìn sang người bêncạnh mình, anh đang chăm chú nhìn cô, nét mặt có vẻ lo lắng. Không biết là vìnghĩ lại cái ôm yên lặng ở bến xe vào lúc chiều hay là vì khoảnh khắc bốn mắtnhìn nhau mà Tô Cẩm cảm thấy lòng rung động. Trong điện thoại, Ngạc Lâm nhẹ nhàng giải thích: “Cảnhsát tuần tra nói đường đang sửa, có rất nhiều công nhân đến làm nên khá lộnxộn. Họ đang tìm…”. Tô Cẩm nghe mà thấy như không, ánh mắt không thể rờikhỏi khuôn mặt người đàn ông ngồi cạnh. Âm thanh bên tai có vẻ hỗn tạp nhưng cô và anh nhưđang bay lơ lửng ở một nơi khác. Đột nhiên Tô Cẩm lại cảm thấy việc khiến mìnhđau lòng lúc chiều thực sự không còn quan trọng nữa – Dù sao thì đó cũng làchuyện đã qua và mãi mãi không còn quan trọng nữa. “… Mất đi một vật chứng quantrọng như vậy, anh cũng cảm thấy rất tiếc”. Ngạc Lâm thở dài, “Bên anh sẽ hỗtrợ cảnh sát tuần tra giám sát con đường này để tìm ra manh mối dù là nhỏ nhất,nếu có thông tin gì anh sẽ thông báo ngay cho em…”. “Được”. Tô Cẩm không chớp mắt nhìn Lục Hiển Phong, nóigiọng rất bình thản: “Hy vọng các anh có thể tìm lại được vật chứng”. Miệng Lục Hiển Phong hơi cong lại, đưa tay tắt điệnthoại của cô, nói nhỏ bên tai: “Vẫn đang buồn sao?”. “Buổi chiều thì có một chút”, có lẽ vì khoảng cách quágần nên Tô Cẩm cảm thấy mặt mình hơi nóng lên, “Nhưng bây giờ thì hết rồi”. Lục Hiển Phong kéo cô vào lòng, vì có kinh nghiệm mộtlần nên động tác hết sức tự nhiên. Nhận ra được điều này, trong giọng nói củaanh như có cả tiếng cười: “Vì sao?”. Tô Cẩm đỏ mặt đẩy anh ra nhưng không đẩy được, ngạingùng quay mặt đi, “Không vì sao cả. Chỉ là cảm thấy không còn quan trọng nữa”. Lục Hiển Phong cười nhỏ, hôn lên má cô, “Có còn sợkhông?”. Tô Cẩm lắc đầu, không dám ngẩng mặt lên nhìn anh. Lục Hiển Phong đưa tay véo má cô, cười nhỏ: “Em đangngượng đấy à? Lúc chiều khóc không như thế này, nước mắt nước mũi đều dính hếtlên áo anh rồi”. “Đâu?” Tô Cẩm không phục, “Em đền cho anh, em giặt choanh”. “Không đủ”. Lục Hiển Phong ôm cô dựa ra sau, “Còn phílàm tổn thất tinh thần thì sao?”. “Anh…” “Được rồi, được rồi, bây giờ nói đến chuyện chính”.Lục Hiển Phong cười, vuốt tóc cô, “Em có còn về thành phố C không?”. Tô Cẩm dựa vào ngực anh, nét mặt trở nên trầm tư, “Cólẽ là không thể về đó được nữa”. “Sao thế?” Tô Cẩm thở dài, “Em phải đi với Thu Cúc rồi”. Lục Hiển Phong ngạc nhiên, “Thu Cúc?”. Tô Cẩm yên lặng gật đầu, “Phải đi tìm giải pháp chomình thôi!”. Lục Hiển Phong không hiểu, nhưng nhìn thấy Tô Cẩm bặmmôi cắn răng trên ngực mình như thế, rõ ràng là anh đã bỏ qua tư thế thân mậtnhư vậy, thế là anh bật cười. “Được. Nếu mà không thắng được hắn thì nói vớianh, anh sẽ thay em bắn chết hắn”. Tô Cẩm tức giận nắm chặt tay lại, “Quyết định nhưthế!”. Cuộc họp lãnh đạo cấp cao hàng tuần đều gặp Tiếu DiệnHổ, Lục Hiển Phong chưa kịp chào thì Mạnh Hội Đường đã có vẻ thân quen đến vỗvai, cười rất vui vẻ. “Không ngờ Lục Hiển Phong không chỉ bắn súng giỏi mà bơivà võ thuật cũng rất chuyên nghiệp, thân hình của cậu… thật khiến người khácphải ngưỡng mộ”. Lục Hiển Phong giật mình, mặt không biến sắc khách sáođáp: “Không dám nói đến chuyên nghiệp, cũng là chơi cho biết thôi”. Mạnh Hội Đường cười không nói gì, dẫn người của mìnhvào phòng họp. Lục Hiển Phong lạnh lùng nhìn khuôn mặt tươi cười của ông tachào hỏi mọi người, trong lòng hiểu rằng đây là một lời cảnh cáo đối với anh –Lời cảnh cáo vì việc anh quá gần gũi với Mạnh Hằng Phi, cho dù sự gần gũi đó làdo con trai ông ta chủ động. Lục Hiển Phong hơi chau mày, rà soát kỹ lưỡng việc đilại giữa mình và Mạnh Hằng Phi. Mỗi lần họ gặp nhau đều là do Mạnh Hằng Phi hẹnanh, đều là ở nơi công cộng, các hoạt động như bơi lội thì cũng không khiếnMạnh Hội Đường quá nghi ngờ. Có lẽ đó chỉ là bản năng cảnh giác của con cáo giàtrước những mối nguy hiểm tiềm tàng xung quanh mình, dù sao anh và Mạnh Hằng Vũkề vai sát cánh đã lâu, hơn nữa Lục Hiển Phong lại là “cánh tay trái” của MạnhHằng Vũ. Lục Hiển Phong bước vào phòng họp, ngồi xuống chỗ củamình. Cuộc họp vẫn chưa chính thức bắt đầu, ở đầu kia của chiếc bàn hình chữnhật, Mạnh Hội Đường đang nói chuyện với Mạnh Hằng Vũ, nhìn bề ngoài thì rấthòa thuận. Khi Lục Hiển Phong định thần lại thì cuộc họp bắt đầurồi. Trợ lý của Mạnh Hội Đường đang báo cáo với Mạnh Hằng Vũ về tình hình tàichính. Đột nhiên, Lục Hiển Phong cảnh giác, có cái gì đó mà người trợ lý đangnói thu hút sự chú ý của anh: chi với mục đích là để mở rộng “Khu giải trí ĐôngHải” và “Vườn giải trí Đông Hải”. “… Vì thế, chúng tôi quyếtđịnh tăng thêm một số chương trình giải trí để khai thác thêm…”. Nhìn miệng củangười trợ lý nói rất lưu loát, trong lòng Lục Hiển Phong cảm thấy thêm căngthẳng. Anh tin rằng, cho dù Mạnh Hằng Vũ có kinh nghiệm về tài chính như thếnào thì cũng không thể tìm ra chỗ hở trong đề nghị này. Nhưng chính vì thế, sốtiền chi ra rất lớn càng khiến người ta cảm thấy bất an. Lục Hiển Phong đã nhìn thấy tài liệu trong chiếc USBcủa Lâm Chi Chi. Trong bản ghi chép đó, ngoài ngày tháng, địa điểm và tên ngườitiếp nhận, quan trọng nhất chính là số tiền giao dịch. Con số này tăng dần theothời gian. Nếu căn cứ theo mục cuối cùng trong bản ghi chép thì số tiền lần nàyhợp lý, chính là con số mà Mạnh Hội Đường đưa ra. Có lẽ chỉ là trùng hợp. Nhưng nếu thị trường thuốc phiện ngầm ở thành phố T làdo Mạnh Hội Đường điều khiển thì không thể là trùng hợp được. Vấn đề lại mộtlần nữa quay trở về điểm ban đầu: Là người đứng đầu dòng họ Mạnh, Mạnh Hằng Vũbiết được bao nhiêu phần về hành động này của Mạnh Hội Đường? Nếu anh ấy biết,việc anh ấy không có động thái gì thì Lục Hiển Phong nên hiểu như thế nào? Haylà… anh ấy mới là người thực sự có lợi từ những giao dịch này? Lục Hiển Phong lắc đầu, đoán mãi cũng chỉ là đoán, anhkhông có bất kỳ bằng chứng nào để chứng minh dự đoán của mình là đúng. Trongbốn năm gần đây, bất kỳ là các giao dịch hợp pháp hay sắp vượt ra khỏi vòngpháp luật, những giao dịch ngầm không ai biết thì Mạnh Hằng Vũ chưa bao giờgiấu anh. Điều này Lục Hiển Phong cảm thấy mình có thể chắc chắn. Lục Hiển Phong cầm bút xoay hai vòng trên đầu ngóntay, hơi chau mày lại. Năm ngoái Mạnh Hằng Vũ đã có ý định động đến ma túy,muốn lôi Hình Nguyên vào làm cùng, nhưng Hình Nguyên từ chối vì “Nhà họ Vu dạyrằng: không được động đến thuốc phiện”. Sau đó lại xảy ra chuyện em gái củaMạnh Hằng Vũ, Mạnh Hằng Vũ nằm nghỉ dưỡng trên giường bệnh rất lâu. Theo nhưHình Nguyên nói, cái chết của em gái Mạnh Hằng Vũ có liên quan đến thuốc phiện,lẽ nào nguyên nhân này khiến anh ấy từ bỏ ý định buôn bán thuốc phiện? Có thực sự là đã từ bỏ ý định đó không? “Hiển Phong, cậu thấy thế nào?” Mạnh Hằng Vũ hỏi khiếnanh tập trung trở lại. Lúc này, Mạnh Hội Đường và những người trợ lý của ông tađều quay lại nhìn, mỗi người một thái độ khác nhau. Ánh mắt Lục Hiển Phong lướt qua mọi người một lượt rồidừng lại trên mặt Mạnh Hằng Vũ. “Việc kinh doanh em không có ý kiến gì. Em sẽnhanh chóng kiểm tra chứng từ cần bổ sung, chỉ cần không gây ra phiền phức chohọ Mạnh về vấn đề luật pháp thì em không còn quan tâm đến việc nào nữa”. Mạnh Hội Đường thở phào, nụ cười nở trên môi, “Họ Mạnhcó Lục Hiển Phong thì cháu ba có thể yên tâm ngon giấc rồi”. Mạnh Hằng Vũ nói như đang cười mà không phải cười:“Đúng! Làm thế nào thì cũng không được phạm pháp. Tôi không thể ở trong tùdưỡng lão nửa đời còn lại được, vì thế… điều gì cần chú ý nhất định phải chúý”. Mạnh Hội Đường cười khan vài tiếng, đem vấn đề xinlĩnh tiền ra nói tiếp: “Cháu ba, cháu xem…”. Mạnh Hằng Vũ dùng ngón tay gõ lên trên bàn, ngẩng đầucười. “Chú ba, số tiền quá lớn, chú để cháu tính toán kỹ rồi trả lời chú”. Mạnh Hội Đường cười lớn: “Đây là điều đương nhiênrồi”. Mạnh Hằng Vũ lại nói: “Ngày kia cháu kết hôn rồi, haingày tới không có thời gian xem xét. Như thế này, cháu sẽ bảo người bên tài vụđối chiếu sổ sách, chú thấy thế nào?”. Mạnh Hội Đường cười to đồng ý. Lục Hiển Phong nhìn Mạnh Hằng Vũ ngồi cạnh mình, hơicau mày. Mạnh Hội Đường đồng ý có vẻ dễ dàng quá khiến anh cảm thấy có gì đókhông bình thường – suy đoán từ trong bản ghi chép đó, ngày giao dịch lần saurất gần. Nhưng nhìn mặt ông ta, Lục Hiển Phong lại không thấy sự gấp rút nào. Nhìn Mạnh Hội Đường rồi lại nhìn sang mấy người trợ lýcủa ông ta, ngay cả Lục Hiển Phong cũng cảm thấy đau đầu. Những người này đềuđược Mạnh Hội Đường kéo về khi gặp khó khăn, lương cũng không thấp hơn Mạnh HộiĐường bao nhiêu, người trẻ nhất cũng đã theo ông ta hơn mười năm rồi. Muốn moiđược tin tức gì từ họ… e rằng còn khó hơn cả tra hỏi Mạnh Hội Đường. Nên bắt đầu từ đâu đây? Trong điện thoại, giọng cậu bé không thể kiềm chế đượcsự hưng phấn: “Thế nào, anh Lục? Có tin tức gì không? Em chờ anh sốt ruột chếtmất, tuần sau là sinh nhật bố em. Em vẫn muốn kiếm một cây đao tặng ông ấy,nhân tiện mở mang tầm mắt của em”. Lục Hiển Phong dựa vào cạnh cửa, nhìn chiếc xe ở dướilầu nói: “Cũng nghe ngóng được vài loại, nhưng cũng không phải là loại đặc biệtxuất sắc. Có muốn nghe không?”. Mạnh Hằng Phi vội vàng nói: “Em nghe đây”. Lục Hiển Phong hỏi cậu ta: “Nghe nói đến Thôn Chínhyêu đao chưa?”. Mạnh Hằng Phi ngạc nhiên, “Yêu đao? Là ở trong tròchơi điện tử ạ?”. “Hả! Cậu cũng biết trò chơi điện tử sao?” Lục HiểnPhong cười trong điện thoại, “Được, ngồi xuống đi, để anh kể cho cậu nghe mộtcâu chuyện”. “Đầu tiên phải nói là: Thôn Chính không phải là têncủa một loại đao, điều này có thể chứng thực quahình dáng và cách khắc đao Thôn Chính còn đến ngày nay. Theo khảo sát, có ítnhất đao của ba triều đại có kiểu khắc này. Thôn Chính chính thức trở thành tênđao vào giữa thời Thất Đĩnh, cho đến thời Giang Hộ mới được gọi là “yêu đao””. Mạnh Hằng Phi “ồ” một tiếng, có vẻ chần chừ, “Hình nhưem đã nghe nói ở đâu rồi…”. Lục Hiển Phong lại nói: “Sở dĩ Thôn Chính được gọi là“yêu đao” là vì có rất nhiều người nhà Đức Xuyên bị giết bằng đao Thôn Chính,vì thế Đức Xuyên Gia Đường, cái tên này cậu đã từng nghe qua phải không? Cậu tanghĩ rằng đao Thôn Chính là yêu vật đối với gia đình Đức Xuyên nên hạ lệnh phảitiêu hủy tất cả đao Thôn Chính. Những người giữ đao cũng được cho là mạo phạm,phải chịu cực hình. Nhưng sau khi Đức Xuyên Gia Đường cấm đao thì tất cả cácđao Thôn Chính đều được gọi là yêu đao…”. Mạnh Hằng Phi cười: “Anh Lục, anh đang phổ cập kiếnthức lịch sử cho em à?”. Lục Hiển Phong cười: “Bây giờ nhắc đến vấn đề chính.Qua một người bạn, anh có quen được một nhà sưu tập. Ông ấy nói bạn ông ấy cómột cây yêu đao, hơn nữa còn là đồ thật”. “Gì ạ?” Mạnh Hằng Phi ngạc nhiên nói lớn: “Thật haygiả thế?”. “Chưa tận mắt nhìn thấy, anh cũng không biết”. LụcHiển Phong nghĩ rồi lại nói: “Nếu thấy hứng thú, anh có thể giúp cậu hỏi thêm,cậu hỏi nhà sưu tập xem ông ấy có đồng ý chuyển nhượng cho cậu không? Hay làcậu đi hỏi chú ba, tìm một người trong nghề đến xem cùng, nhưng đừng nói chochú ba biết là anh giới thiệu cho cậu. Trong cuộc họp sáng nay, chú ba có tráchanh là phiền nhiễu cậu khiến cậu chểnh mảng học hành”. Mạnh Hằng Phi vội vàng giải thích: “Em không hề nóivới ông ấy những việc này”. “Anh biết”, Lục Hiển Phong giả vờ thở dài, “Chú bamuốn sắp đặt một số người xung quanh cậu. Điều này cũng là vì ông ấy muốn tốtcho cậu, cậu đừng trách ông ấy. Chẳng qua, việc tìm đao này cũng chỉ là anhgiúp cậu tìm thông tin mà thôi, cậu cũng không cần bận tâm. Ở công ty ngườitrên người dưới nhìn vào, rơi vào tầm ngắm của bố cậu thì những ngày sau củaanh không biết như thế nào”. Mạnh Hằng Phi vội nói: “Điều này em biết, anh yêntâm”. Lục Hiển Phong đang định tắt điện thoại, lại nói thêm.“Cậu hãy nói chuyện với người này trước, nếu được thì nhờ anh ấy dẫn cậu đềngặp nhà sưu tập. Tìm một người trong nghề đi cùng, nếu là đồ thật, đừng quênlấy điện thoại chụp ảnh gửi cho anh mở tầm mắt”. “Nhất định thế”. Mạnh Hằng Phi cười ha ha rồi tắt máy. Lục Hiển Phong nhìn vào màn hình điện thoại đã tắt,bất giác nở một nụ cười.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]