Từ xa trong gió vọng lại vài tiếng chuông, Tô Cẩm mơhồ nghĩ đến công viên gần đây, ở đó có một chiếc đồng hồ khổng lồ được gọi là“viên ngọc của thành phố”, đây có thể coi là một địa điểm nổi tiếng của thànhphố T. Ngày công viên mở cửa, cô kéo Lâm Chi Chi và Bành Tiểu Ngôn đến đó xem,ba người cùng ăn kem giữa đám đông, Lâm Chi Chi còn bốc thăm được phần thưởnglà một chú gấu bông cao bằng nửa thân người.
Tô Cẩm cay cay mũi, lặng lẽ khoác tay Lục Hiển Phong,“Tay anh… lại cho tôi mượn một chút”.
Lục Hiển Phong không nói gì, cô bám lấy tay anh giốngnhư người sắp chết đuối bám vào mảnh gỗ duy nhất.
Anh cho rằng là cô muốn khóc, nhưng đi một đoạn cô vẫnchỉ cúi đầu, lòng nặng nề nhưng không hề khóc.
“Muốn khóc à?” Cuối cùng anh không nhịn được, đưa tayra vuốt tóc cô, “Vừa rồi em muốn nói gì?”
Tô Cẩm lắc đầu.
Cô thực sự không hiểu, rõ ràng năm ngoái mọi người đềurất ổn, vì sao chỉ trong vòng hai ba tháng, tất cả mọi thứ đều đảo ngược. NgạcLâm trở thành vị hôn phu của người khác, Chi Chi mất tích, Tiểu Ngôn băng bókhắp người nằm trên giường bệnh ở bệnh viện.
Nguyên do của tất cả mọi việc là ngày lễ Tình nhân đenđủi đó sao? Tô Cẩm tự hỏi mình, ngày lễ Tình nhân năm nay rốt cuộc đã bị lãophù thủy độc áo nào nguyền rủa?
“Đừng nghĩ nhiều thế”, Lục Hiển Phong quay người sang,vuốt tóc cô, “Vẫn chưa ăn tối, em có đói không?”
Tô Cẩm ảo não lắc đầu, “Không muốn ăn”.
Lục Hiển Phong thở dài,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-khong-mat-ma/83614/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.