Câu hỏi này khiến cô bứt rứt đến tận tối, khi Lục HiểnPhong giúp cô mang đồ đạc chuyển đến phòng 902 khu B tòa nhà số 16 khu Cẩm Hoa,Tô Cẩm vừa treo áo vừa giả vờ như vô tình nhắc lại câu hỏi cũ, “Rốt cuộc làNgạc Lâm đắc tội gì với anh?”
Lục Hiển Phong đang thay ga giường liền dừng lại.
Trong lòng Tô Cẩm đang thắc mắc không biết anh có đangtìm những lời nói vô nghĩa nửa đùa nửa thật để đối phó với cô không thì anh lạirơi vào trạng thái trầm tư, một lát sau mới trả lời: “Tô Tô, là thế này nhé. Vídụ có một cây đại thụ, phải cần rất nhiều rất nhiều người chăm sóc thì mới pháttriển tốt tươi. Có một người nọ, vì nguyên nhân nào đó mà anh ta không thểkhông rời khỏi nhà để đi con đường riêng. Cô nói thử xem, trong lòng anh ấyliệu có hy vọng khi anh ta không ở đó, người khác có thể thay anh ta tận tìnhchăm sóc cây đại thụ đó không”.
Tô Cẩm ngạc nhiên, thế là có ý gì?
Lục Hiển Phong vỗ vỗ chiếc gối, thở dài, “Người nhưthế, thật sự không nên để anh ta thấy có người trong đám đông, ngang nhiên làmhại cây đại thụ”.
Tô Cẩm không thể chịu nổi, “Tôi không hiểu anh muốnnói gì”.
Lục Hiển Phong lại cười.
Anh bước đến vuốt tóc cô, nhẹ nhàng nói: “Cô khônghiểu cũng được. Có những việc tốt nhất là cô không nên hiểu”.
Tô Cẩm hồ nghi, “Lục Hiểu Phong, không phải là anhđang trêu đùa tôi đấy chứ?”
“Cảnh giác cao độ thế cơ à?” Lục Hiển Phong lắc đầucười, ánh mắt bất giác để lộ cảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-khong-mat-ma/83612/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.